"Hoàn Hoàn, chờ một chút, em chờ một chút..."
Chờ hắn chặt đứt tất cả bè cánh bên cạnh Lăng Hoa Thanh thì ông ta sẽ không gây uy hiếp được gì đến họ nữa!
Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ hắn có thể nghĩ ra.
"Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất hoang mang, giữa trong họ có quá nhiều ân oán!
Nếu như Lăng Tiêu biết lúc trước Lăng Hoa Thanh vào tù là do An Lan và ba cô phản kích thì hắn còn nói những lời này với cô không?
"Ầm!" Lúc này cánh cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.
Thịnh phu nhân phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Các người đang làm gì..."
"Mẹ?" Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, lập tức thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh phu nhân với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bác gái."
"Cậu đừng gọi tôi, vì sao cậu lại ở trong phòng của Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân rất phẫn nộ, bà đau lòng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao cậu ta lại ở đây, con quên lúc trước con bị đuổi ra ngoài như thế nào sao, vì sao lại không biết sợ vậy hả?"
Một câu "Không biết sợ” làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Thịnh phu nhân tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cậu đi ngay, Hoàn Hoàn nhà tôi không có phúc khí, không xứng làm thiếu phu nhân Lăng gia."
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh đi đi!"
Mẹ chỉ gặp được Lăng Tiêu mà đã như vậy, nếu biết chuyện của Lăng Hoa Thanh thì chẳng phải sẽ liều mạng với hắn sao?
Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trước khi đi còn nói với Thịnh Hoàn Hoàn hai chữ: “Chờ tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà tim nhói từng cơn, bóng lưng của hắn thật cô đơn hiu quạnh.
Nếu Lăng Tiêu thật sự lựa chọn cô, vậy hắn phải chịu đựng đau khổ và áp lực không thể tưởng tượng nổi, hắn thương ba mình như vậy mà...
"Hoàn Hoàn, con đừng khóc, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi." Thịnh phu nhân tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nói với cô: “Lăng Tiêu không hợp với con, đau dài không bằng đau ngắn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm nghiền hai mắt, nước mắt trượt xuống từng giọt từng giọt.
Những giọt nước mắt đó đều là đau lòng cho Lăng Tiêu...
Lăng Tiêu không lấy hộp thuốc nào trên giường đi, đây chỉ là cái cớ để hắn đến tìm cô, người đàn ông này luôn kiêu ngạo, bảo hắn nói thẳng tâm ý của mình còn khó hơn lên trời.
Một câu "Hoàn Hoàn, em chờ một chút” đã làm cô hiểu ra ngay hiện tại hắn đang làm gì, không cần giải thích thêm nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn để tay lên phần bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cô nghĩ mình có thể giữ lại đứa bé này.
…
Diệp Sâm nhìn Lăng Tiêu trèo tường nhảy xuống thì lập tức dùng di động chụp cảnh này lại, sau đó trêu chọc Lăng Tiêu vừa đi đến: “Tôi còn thắc mắc sao anh lại bắt tôi tới làm tài xế cho mình, hóa ra là giúp anh đi yêu đương vụng trộm!"
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh căm căm tiến đến khiến Diệp Sâm không lạnh mà run: “Làm sao vậy, bị đuổi ra ngoài à?"
Lăng Tiêu không có hứng thú nên nhắm hai mắt lại: "Lái xe."
"Đừng mà, cho anh xem thứ này tốt lắm, cam đoan làm tâm tình anh tốt lên ngay."
Diệp Sâm ấn mở một tấm ảnh lưu từ Weibo rồi đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Mở mắt ra nhìn xem."
Lăng Tiêu không để ý tới.
Diệp Sâm nói: “Có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn."
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu liền mở mắt ra.
Một đứa nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, gương mặt có nét tương tự của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là cái gì?"
Diệp Sâm nhướng mày: “Nó là con của anh và Thịnh Hoàn Hoàn."
Con của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn?