"Sao lại không liên lạc được chứ?"
"Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Chúc Văn Bội và Thịnh Tư Nguyên lộ ra sắc mặt nặng nề, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì.
Sau khi phát hiện cô đi vào thì họ lập tức im lặng.
Chúc Văn Bội đứng lên: “Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi."
"Bà ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Chúc Văn Bội rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, ông đi xem bệnh cho Mộ Tư sao?"
Trước đó cô có đề cập qua chuyện của Mộ Tư với ông ngoại, bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô quên mất việc này.
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Nhìn thì hi vọng rất xa vời, nếu như..."
Thịnh Tư Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi: “Nếu như cái gì?"
Thịnh Tư Nguyên xua tay, không muốn nhiều lời: “Tóm lại tất cả đều xem ý trời đi."
Xem ý trời?
Xem ý trời là có ý gì?
Đời này Mộ Tư không đứng lên được nữa sao?
Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng thì vội vàng an ủi: “Cháu đừng nghe ông ngoại cháu nói bậy, vẫn có hi vọng, chỉ cần... Chỉ cần..."
"Chỉ cần cái gì?"
Sao ông bà ngoại đều chỉ nói một nửa như vậy chứ?
Chúc Văn Bội đổi giọng: “Cháu đừng quan tâm đến chuyện này, giao cho bà và ông ngoại đi, chân của Mộ Tư vẫn còn hi vọng, yên tâm đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại đột nhiên hỏi: “Có phải sẽ gặp nguy hiểm gì không?"
Cô nghĩ mãi mà không rõ, trừ cái đó ra ông bà ngoại còn gì cần giấu diếm cô.
Chúc Văn Bội cười cười: “Không có, không phải chỉ là cứu người sao, sao lại gặp nguy hiểm? Mau lên lầu đi nghỉ ngơi đi cháu!"
Đúng là gặp nguy hiểm, chẳng qua không phải họ mà là Lăng Tiêu đi vào rừng sâu núi thẳm.
Tối hôm qua sau khi Hoàn Hoàn ngủ thì Lăng Tiêu đã đến, hắn nói với họ rằng mình có cách giúp Thịnh Xán tỉnh lại, chỉ cần tìm được y si Tô Quy.
Là lão trung y của giới Trung y nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng biết y si Tô Quy, chẳng qua vào nhiều năm trước ông ấy đã quy ẩn, về sau còn có lời đồn nói ông ấy đã qua đời.
Lăng Tiêu nói hắn tìm được manh mối, y si Tô Quy đang ở rừng Sương Mù.
Đây chính là nơi tràn ngập nguy hiểm không có bóng người, cho nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên căn bản không dám nói chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Thịnh Hoàn Hoàn biết vợ chồng Thịnh Tư Nguyên nhất định là có chuyện gì giấu diếm cô, nhưng vì sao họ không chịu nói?
Khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Lăng Kha kêu rên trong group: “Cứu mạng, tớ bị cha mẹ ép hôn."
Hạ Tri Vi ở nước ngoài nói: “Sợ cái gì, chỉ kêu cậu đi xem mắt thôi chứ đâu phải chỉ rõ ai muốn cậu lập tức gả đi đâu, cậu cứ chọn một người thuận mắt nhất từ đông đảo đối tượng xem mắt mà hẹn hò, yêu đương ứng phó một chút thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Một ngày xem mắt bảy tám người thì chắc chắn sẽ có một người phù hợp với cậu."
Lăng Kha đau khổ thét lên: “Hai chị gái, cái này không phải xem mắt, là ép hôn, ép tớ lập tức kết hôn. Vừa rồi mẹ tớ thấy tớ được một người đàn ông đưa về nhà thì nhất quyết nói tớ đang yêu đương, con mắt nào của mẹ trông thấy tớ yêu đương?"
Hạ Tri Vi nói: “Cậu nói xem bình thường ở nhà cậu phá đến mức nào mà khiến cha mẹ cậu không kịp chờ đợi muốn gả cậu đi như vậy."
Lăng Kha yếu ớt trả lời một câu: “Tôi chỉ ăn hơi nhiều, xài hơi nhiều... Mà thôi!"
Kỳ thật Lăng Kha biết cha mẹ chỉ sợ cô còn cứng đầu quấn lấy Lệ Hàn Ti không buông giống như trước kia!