Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong chớp mắt, họ phối hợp không chê vào đâu được.

Đây là ăn ý có được sau nhiều năm phối hợp, tuy rằng tình cảm giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư đã tan vỡ, nhưng những việc từng cùng trải qua lại không bị quên đi.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư mất đi trọng †âm, cũng ngã xuống mặt cỏ.

Cảnh sát phản ứng lại, rút súng bắn chỉ thiên cảnh cáo Mộ phu nhân.

Hai mắt Mộ phu nhân trừng lên rất lớn, sát ý không giảm, nhặt súng trên mặt đất lên chỉ thẳng vào Mộ Tư: “Đi tìm chết đi…"

“Phanh”. Tiếng súng lại vang lên, Mộ phu nhân chậm rãi ngã xuống đất.

Vì trời tối âm u nên cảnh sát không thấy rõ tay Mộ phu nhân, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể đánh gục.

Mộ Tư?” Xuyên qua lớp áo mỏng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được một thứ chất lỏng ấm áp, đó là máu của Mộ Tư.

Mộ phu nhân chỉ họng súng về hướng cô, là Mộ Tư chắn một phát súng cho cô.

“Hình như anh trúng đạn rồi." Mộ Tư đè lên người Thịnh Hoàn Hoàn, đáng thương mà nhìn cô, giống như một đứa trẻ đang đòi thưởng: “Anh không dậy nổi.”

Nói xong, anh vùi mặt vào cổ Thịnh Hoàn Hoàn.

Nghe tiếng hít thở thô nặng bên tai, mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch: “Anh bị thương ở đâu?”

Mộ Tư năm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi đặt lên phần sau eo bị máu làm ướt đẫm: “Hình như là nơi này.”

Viên đạn bắn vào sau eo Mộ Tư.

Nói xong câu đó, trọng lượng thân thể của Mộ Tư đột nhiên đè xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn biết Mộ Tư đã hôn mê bất tỉnh, cô nâng bàn tay bị anh đặt sau lưng lên, lòng bàn tay đều là máu tươi.

“Cứu mạng…" Rốt cuộc một tiếng hò hét cũng trào. ra từ cổ họng cô.

Xe cảnh sát lao nhanh về hướng bệnh viện, tay Thịnh Hoàn Hoàn đè lại vết thương của Mộ Tư, không dám buông lỏng chút nào.

Bởi vì chỉ cần cô buông tay thì máu sẽ không ngừng trào ra từ vết thương, còn chưa tới bệnh viện thì anh sẽ mất máu mà chết.

Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai: “Nhanh lên, cảnh sát, anh lái nhanh lên.”

Hứa Trữ Viễn cắn răng: “Vì sao còn chưa tới?”

Cảnh sát vội nói: à buổi tối, đường lại quanh co khúc khuỷu không dễ đi, tôi đã cố hết sức rồi.”

“Tránh ra để cho tôi lái” Hứa Trữ Viễn khom lưng đứng lên, tay túm lấy cổ áo cảnh sát từ phía sau.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Trữ Viễn, để tôi lái.”

Hứa Trữ Viễn cứng lại, sau đó lại ngồi xuống, thay Thịnh Hoàn Hoàn đè lại vết thương của Mộ Tư.

Chỉ trong vài giây, Thịnh Hoàn Hoàn đã ngồi xuống vị trí điều khiển, cô nhìn về phía anh cảnh sát bên ghế phụ: “Ngồi cho vững.”

Giây tiếp theo, xe như con ngựa hoang thoát cương xông ra ngoài.

Khi tới bệnh viện, chân cảnh sát đã mềm nhữn, bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đẩy rất nhiều lần mới mở cửa xe ra được, vừa xuống xe liên nôn mửa.

Con mẹ nó đây mà là lái xe cái gì, rõ ràng là đang phóng hỏa tiễn.

Rất nhanh Mộ Tư đã được đẩy vào phòng giải phẫu. Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ngoài phòng giải phẫu, máu me đầy người mà nhìn ngọn đèn ngoài phòng giải phẫu, đôi tay siết lại thành nắm đấm, thân thể đang phát run.

Cảnh này như về tới hai tháng rưỡi trước, khi đó ba cô bị đẩy vào nơi đây, trước đó nữa là mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK