"Bây giờ chúng ta là đồng minh." Diệp Sâm thừa cơ hội đụng chạm Nam Tầm, miệng cũng không quên dụ dỗ: “Em có suy xét đến chuyện đùa giả làm thật không?"
Nam Tầm: “Cút."
Diệp Sâm nhíu mày: “Vậy em có muốn suy xét chuyện hợp tác, chúng ta cùng trừng trị đôi cẩu nam nữ đó không?"
Nam Tầm cứng rắn hỏi lại: “Một mình tôi cũng có thể giải quyết được, tại sao phải dính đến anh kia chứ?"
Sau khi tỉnh táo lại, Nam Tầm có rất nhiều cách để tự chứng minh trong sạch, ví dụ như trước khi ly hôn cô đã nhờ Lăng Kha mua mười cái điện thoại, cả quá trình ngày ly hôn đều được quay lại rồi.
Hơn nữa còn là 360 độ không góc chết!
Để đảm bảo Cố Nam Thành không đổi ý giữa chừng, cô đã phòng hờ trước bằng cách này, hơn nữa hiệp nghị ly hôn giữa cô và Cố Nam Thành chính là chứng cứ tốt nhất.
Nhưng nếu làm như vậy thì cô sẽ làm trái hiệp nghị, Cố Nam Thành nhất định sẽ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Hoan Hoan với cô tiếp.
Diệp Sâm im lặng nói: “Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt."
Không biết tại sao mà câu nói này được thốt ra từ miệng Diệp Sâm lại nghe rất dơ!
Nam Tầm không thèm để ý tới anh, mãi đến khi lên xe cô mới nói: “Được rồi, vậy hợp tác đi!"
Diệp Sâm ngồi bên cạnh Nam Tầm ngạc nhiên nghiêng mặt qua, nở nụ cười cực kỳ thu hút: “Bao gồm đùa giả làm thật?"
Nam Tầm lườm anh một cái.
"Em không nói lời nào thì tôi coi như em ngầm thừa nhận." Diệp Sâm không cho Nam Tầm cơ hội phản bác mà nâng cái chân thon dài lên đập về phía trước, ra lệnh cho tài xế: “Lái nhanh một chút."
Sau đó anh nhìn chằm chằm Nam Tầm nhìn, còn xấu xa nói: “Chúng ta đi về nhà trả thù họ."
Nam Tầm mặc kệ anh: Đồ ấu trĩ!
Nam Tầm không lo Diệp Sâm sẽ làm gì cô, trên người anh có vết thương, trừ phi anh không muốn sống nữa.
Điện thoại của Diệp Sâm reo lên, anh nhấn nút nghe máy, là vệ sĩ trên chiếc xe cuối cùng gọi đến: “Diệp Thiếu, có một chiếc xe đang theo dõi chúng ta."
Nam Tầm nghe xong thì sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, người đàn ông này không bị kẻ thù truy sát nữa đó chứ?
Diệp Sâm nhìn thoáng qua xe sau: “Trên xe có mấy người?"
Một lát sau, giọng nói của vệ sĩ mới vang lên lần nữa: “Một người."
Diệp Sâm bỗng nhếch khoé miệng lên: “Để hắn đi theo."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sâm cười nói với người phụ nữ bên cạnh: “Cố Nam Thành phái người theo dõi chúng ta, tôi nghĩ đêm nay hắn nhất định sẽ mất ngủ."
Nam Tầm nhíu mày hỏi: “Vì sao không phải kẻ thù của anh?"
Diệp Sâm nghiêng người về phía trước, ghé vào bên tai Nam Tầm mà nói: “Kẻ thù của tôi không biết điều như vậy."
Người phụ nữ này thật là thơm!
"Anh tránh xa tôi ra một chút." Nam Tầm đẩy Diệp Sâm ra, nghĩ đến tình cảnh đêm qua thì sắc mặt càng nặng nề: “Rốt cuộc anh trêu chọc người nào, không phải anh vừa về nước sao?"
Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm biến mất, khó được mà nghiêm túc lên: “Có thể là ân oán trước kia của cha tôi."
Nam Tầm giễu cợt nói: “Không phải kẻ thù ở phương diện làm ăn sao?"
Diệp Sâm nhíu mày lại, đồng tử dưới mắt kính gọng vàng co rút lại: “Tôi cảm thấy em có thành kiến rất sâu với tôi, kẻ thù làm ăn ai chơi như vậy, cũng đâu phải chà đạp vợ hay lừa bán con gái người ta, ai lại liều mạng kiểu đó? Hơn nữa Hải Thành là địa bàn của Lăng Tiêu, họ muốn báo thù cũng nên đi tìm Lăng Tiêu, liên quan gì đến ông đây?"
Nam Tầm giơ chân lên giẫm mạnh lên giày Diệp Sâm: “Miệng mồn sạch sẽ một chút."
"Nhẹ một chút, đau quá!" Diệp Sâm hít vào một hơi, đưa tay véo một cái lên đùi Nam Tầm.
Nam Tầm như bị điện giật mà rút chân lại, hung ác trừng Diệp Sâm một cái: “Có đối tượng hoài nghi không?"
Diệp Sâm lắc đầu: “Hiện tại tôi đặc biệt hoài nghi trước kia lão già nhà tôi đắc tội quá nhiều người nên mới bất đắc dĩ trốn ra nước ngoài tị nạn."
Nam Tầm: “..."
Có ai nói cha mình như vậy không?
Tâm tình của Nam Tầm rất tệ, theo ý của Diệp Sâm thì snh sẽ không giải quyết được vấn đề này trong thời gian ngắn, nói cách khác cô còn phải ở lại nhà anh một đoạn thời gian.
Sau khi Nam Tầm và Diệp Sâm rời đi, Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ cũng lập tức bỏ đi.
Trên đường đi thái độ của Cố Nam Thành rất khác thường, không nói với Trần Do Mỹ câu nào, lúc đến trước xe thì trực tiếp mở cửa ra ngồi vào mà không quan tâm Trần Do Mỹ còn đứng ở bên ngoài.
Trần Do Mỹ chỉ có thể tự mở cửa xe ngồi vào, vừa lên xe đã lập tức bắt lấy tay Cố Nam Thành, vội vàng giải thích: “Anh Nam Tầm, thật xin lỗi, em không cố ý nói dối, em chi vì. . ."
"Em chi vì anh và con của chúng ta đúng không?" Cố Nam Thành lạnh giọng cắt ngang lời cô ta nói, gã đã nghe lời này quá nhiều lần: “Tiểu Mỹ, anh luôn cảm thấy em dịu dàng thiện lương, nhưng vừa rồi em thật sự đổi mới nhận thức của anh về em đó."
Nói dối rất trôi chảy, còn hùng hổ dọa người, không chút chột dạ.
Khi cô ta nói Nam Tầm ngoại tình với Diệp Sâm thì không chớp mắt lấy một cái.
Trần Do Mỹ cảm thấy tủi thân nên hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ta nắm chặt tay Cố Nam Thành mà rưng rưng nhìn gã: “Anh Nam Tầm, em thật sự vì anh và con, người khác nói thế nào có liên quan gì đến em, em không ra khỏi nhà là được, nhưng anh thì khác, dư luận sẽ làm chứng khoán của công ty giảm mạnh, đến lúc đó làm sao anh giải thích với các cổ đông công ty?"
Sắc mặt Cố Nam Thành không tốt lên chút nào: “Vậy lời thề độc kia thì sao? Em biết mình đang nói dối mà còn dám lấy con ra thề."
Trần Do Mỹ đặt tay lên bụng, lệ rơi đầy mặt cực kỳ bi thương: “Nếu con mình có bất trắc gì thì em sẽ đi cùng nó."
Nếu là trước kia nghe Trần Do Mỹ nói vậy thì Cố Nam Thành nhất định sẽ mềm lòng tin tưởng và tha thứ cho cô ta, nhưng lúc này Cố Nam Thành lại cảm thấy trong miệng cô ta không có một câu nói thật.
Vu oan Nam Tầm ngoại tình ngay trước mặt Hoan Hoan, vu oan cô vì tiền mà lợi dụng cả Hoan Hoan, những lời này không phải một người phụ nữ thiện lương thật sự có thể nói ra được.
Biết rõ là nói dối mà còn lấy con ra thề độc, tâm tính của cô ta hung ác đến mức nào chứ?
Cố Nam Thành cũng không ngốc, trước kia chỉ vì bị bề ngoài của Trần Do Mỹ mê hoặc, nhưng đêm nay Trần Do Mỹ thật sự làm gã mở rộng tầm mắt.
Thấy Cố Nam Thành không nói lời nào, Trần Do Mỹ khóc càng điềm đạm đáng yêu: “Thật xin lỗi anh Nam Tầm, bởi vì quá yêu anh nên em mới không lựa lời nói ra những câu đó, lúc ấy em chỉ muốn bảo vệ anh, không nghĩ nhiều như vậy."
"Em lập tức nhận lỗi với chị Nam Tầm, xin chị ấy tha thứ, anh đừng tức giận có được không? Em không biết tại sao mình lại trở nên hèn hạ hư hỏng như vậy."
Cố Nam Thành nghe Trần Do Mỹ khóc đến mức bực bội: “Được rồi, chuyện đã xảy ra bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì?"
Tiếp theo Nam Tầm và Diệp Sâm chắc chắn sẽ không chịu để yên, gã và Nam Tầm nhất định sẽ trở mặt, hòa bình mà gã từ bỏ Hoan Hoan để đổi lấy đều bị Trần Do Mỹ huỷ hết tronghôm nay.
Một mình Nam Tầm đã khó đối phó rồi, hiện tại bên cạnh cô lại có thêm Diệp Sâm, sau lưng Diệp Sâm lại có Lăng Tiêu chống lưng, trận chiến này phải đánh như thế nào?
Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành mắng mà ngẩn người, đây là lần đầu tiên Cố Nam Thành nạt cô ta như vậy.
Trước kia chỉ cần cô ta vừa rơi nước mắt thì Cố Nam Thành sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại nước mắt đang mất đi tác dụng, xem ra cô ta phải lấy lại lòng tin của gã lần nữa mới được.