Lăng Kha đem quần áo từ trên xe xuống, được Đường Dật cho phép, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tắm rửa, cảm thấy cả người sảng khoái.
Ba người nán lại nhà Đường Dật hai giờ, khi đi ra Thịnh Hoàn Hoàn liền nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, nghi hoặc nhìn nhìn vào trong.
Chẳng lẽ Lăng Tiêu ở nhà của Đường Dật?
Lăng Kha kêu: “Hoàn Hoàn nhìn cái gì vậy, đi thôi.”
Đường Dật nhìn theo chiếc xe biến mất, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi nói anh nghe này, kiềm chế một chút, anh xem người ta bị anh dày vò sinh bệnh, tôi luôn cho rằng anh không thích phụ nữ, không nghĩ tới...”
Một ánh mắt lập loè ánh sắc lạnh như dao nhỏ bắn thẳng về hướng anh.
Đường Dật xấu hổ vò vò tóc: “Ai, đàn ông mà, bản năng thôi, bình thường bình thường.”
Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên khép máy tính lại, cầm áo khoác trên sô pha đứng lên mặc vào, ngón tay sạch sẽ mạnh mẽ phất qua nút áo đá quý trên cổ tay, nhất cử nhất động đều tràn ngập cảm giác cấm dục, cao quý ưu nhã.
Đường Dật lấy điếu thuốc ra châm, mắt không khỏi chớp chớp, khí chất toả ra trên người anh hoàn toàn tương phản với sự tản mạn vừa rồi: “Tôi có tự tin chữa khỏi bệnh của Hàn phu nhân, qua hai ngày chắc sẽ đến Hàn Quốc một chuyến.”
Ngón tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng phất qua nếp nhăn trên cổ áo, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt Đường Dật, như một vương giả ra lệnh: “Chỉ cho phép thành công, không được thất bại, chờ tin tức tốt của anh.”
Đường Dật nhìn bóng dáng cao ngạo của Lăng Tiêu, trong mắt có chút nghi hoặc không rõ, vì sao hắn nhất định phải hợp tác với vợ chồng Hàn Tín?
..
Sau khi lên xe, Nam Tầm hỏi: “Đi đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn ghé vào cửa sổ xe: “Đâu cũng được, dù sao cũng không muốn trở về.”
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn toàn là hình ảnh chiếc xe của Lăng Tiêu, trong lòng có một nghi vấn không ngừng lặp lại: Rốt cuộc hắn có ở đó hay không?
Nam Tầm nói: “Vậy đi ăn cái gì đi!”
“Được!” Thịnh Hoàn Hoàn vừa nói xong thì di động của Nam Tầm liền vang lên.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một tiếng, không biết vì sao, cô nhớ tới mình đã đánh Trần Do Mỹ một bạt tai ở bệnh viện, trong lòng đột nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng cú điện thoại này là Cố Nam Thành gọi tới để hỏi tội.
Sắc mặt của Nam Tầm đã chứng minh dự cảm của cô không sai.
Chỉ nghe tiếng nói phẫn nộ của Cố Nam Thành truyền đến từ di động: “Nam Tầm, có phải cô ở bệnh viện không, lập tức cút trở về cho tôi, đừng ở bên ngoài làm tôi mất mặt xấu hổ nữa.”
Cút trở về?
Mất mặt xấu hổ?
Những lời này nói ra từ miệng Cố Nam Thành, làm tim Nam Tầm đau như đao cắt.
Người đàn ông đã từng cẩn thận lấy lòng cô, không cho cô chịu chút tủi nhục, hiện tại lại rống giận, ngại cô làm gã mất mặt.
Nam Tầm nắm chặt di động, sau một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Tôi mất mặt xấu hổ cái gì?”
“Cô còn có mặt mũi hỏi tôi, hiện tại chuyện tốt cô và Lăng Kha làm đều bị người ta truyền khắp trên mạng, điện thoại của truyền thông đã gọi đến chỗ tôi rồi này.” Cố Nam Thành có vẻ tức không nhẹ, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi: “Nam Tầm, bình thường cô ngang bướng một chút thì thôi, bệnh viện là nơi cứu người, các cô có thể giương oai ở đó sao? Còn dám đánh nhân viên y tế, ngại sống thoải mái quá à?”
Nghe những lời này, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trái tim băng giá thay cho Nam Tầm.
Gã không hỏi nguyên nhân hậu quả một câu mà trực tiếp định tội Nam Tầm.
Mặt Nam Tầm tái nhợt, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Anh cảm thấy tôi làm anh mất mặt sao? Hay là đang tức giận vì phải chùi đít tiếp giúp tôi? Tôi nói cho anh biết, Cố Nam Thành, về sau chuyện của tôi không cần anh lo, tôi tự biết xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự và giá trị thị trường công ty của anh, anh cứ yên tâm đi.”
Nói xong, Nam Tầm lập tức cúp điện thoại.
Thịnh Hoàn Hoàn mở di động ra, trong đó đều là video các cô “Gây chuyện” ở bệnh viện: “Vừa rồi chúng tôi bị người ta quay ở bệnh viện rồi đăng lên mạng, hiện tại trên mạng đều là tiếng mắng, lai lịch của chúng ta bị moi ra rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn video kia, sắc mặt rất khó coi.
Không có đầu đuôi ngọn nuồn, chỉ có cảnh Nam Tầm kéo cổ áo Tề Lãng, còn đẩy y tá, đoạn video ngắn này đủ để làm cư dân mạng căm phẫn.
Hơn nữa hai hàng tiêu đề trên video cố ý làm người ta hiểu lầm, 《 Tiểu thư đứng đầu Hải Thành đại náo bệnh viện, thiếu phu nhân hào môn đánh bác sĩ, rốt cuộc là tiền tài vặn vẹo, vẫn là đạo đức chôn vùi. 》
Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không xuất hiện trong video, nhưng lại đặc biệt nhắc tới cô, rất nhanh đã có người điều tra ra thân phận của họ.
Người đời đều có tâm lý ghét giàu, cho nên ba người Thịnh Hoàn Hoàn bị mắng thực thảm, không ít người ngày thường không ưa họ lập tức bỏ đá xuống giếng, nói bình thường họ ỷ vào trong nhà có tiền có thế nên làm xằng làm bậy, cực kỳ càn rỡ.
Hiển nhiên Lăng Kha cũng nhận được tin tức, cố ý gọi điện thoại đến: “Hoàn Hoàn, cậu có xem di động không, chúng ta bị bốc phốt kìa, hiện tại nên làm sao bây giờ?”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Nam Tầm sắc mặt tái nhợt một cái, quyết đoán trả lời: “Quay đầu trở về bệnh viện.”
Lại nghe Nam Tầm đột nhiên nói: “Vô dụng, lúc này bệnh viện nhất định đã bị phóng viên vây quanh, chỉ mong người đàn ông kia thức thời một chút.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lăng Kha nôn nóng hỏi.
Nam Tầm nói: “Lúc nãy chị bảo em điều tra anh ta, điều tra ra chưa?”
Lăng Kha trả lời: “Không có, dù điều tra ra cũng là mấy thông tin trên mặt chữ, không có chứng cứ và nhân chứng, rất khó làm người ta tin tưởng.”
Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào hoàn mỹ, đang lúc hai người cau mày thì di động của Thịnh Hoàn Hoàn liên tục vang lên vài tiếng.
Là Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ.
Lần nào cũng là Thịnh Hoàn Hoàn chủ động liên hệ hắn, thái độ của Lăng Tiêu rất xa cách, vui thì đáp lại một chữ “Ừ”, đây là lần đầu tiên hắn chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn click mở, đôi mày cau chặt dần dần giãn ra, khóe miệng cũng nhếch lên: “Có người đưa chứng cứ tới cho chúng ta.”
“Ai?”
“Ai vậy, sao ghê gớm thế?”
“Là Lăng Tiêu, anh ta đã điều tra mọi chuyện về Tề Lãng rồi.”
Lăng Kha: “Cmn, Lăng Tiêu quá trâu bò, video vừa đăng lên nửa giờ mà sao anh ta làm được vậy?”
Nam Tầm: “Không phải anh ta hack mạng bệnh viện đó chứ?”
Trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn bất giác hiện lên một chút kiêu ngạo: “Cũng giỏi thật.”
Lăng Kha cười nói: “Ghê nha Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu không tồi với cậu, trời vừa mưa đã đem dù tới cho cậu rồi, thật là tri kỷ!”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ Lăng Tiêu lại lập tức giải quyết chuyện lửa sém lông mày này giúp cô, nhưng nghĩ đến tối hôm qua một mình cô bị bỏ lại ở bệnh viện thì cảm động gì cũng biến mất: “Nhất định là sợ tôi làm anh ta mất mặt nữa.”
Để một mình cô đang hôn mê ở bệnh viện, việc này chỉ có Lăng Tiêu làm được, không phải lần đầu tiên cô lĩnh ngộ được sự bạc tình của hắn.
Ánh mắt Nam Tầm ảm đảm: “Sợ em làm anh ta mất mặt không phải thái độ này, em xem anh ta không hỏi nhiều một câu đã trực tiếp dẹp yên chuyện này, không giống chị...”
Không giống cô ấy, cả một cơ hội giải thích cũng không có!