“Tôi thấy Lăng tổng không bỏ được thôi.”
Đường Nguyên Minh bậc lửa châm điếu thuốc rồi hút, miệng chậm rãi phun ra một vòng khói trắng, gương mặt anh tuấn sau sương khói lộ ra vẻ lười biếng, lại mang theo vài phần tà ác: “Nếu Lăng tổng buông tay được thật thì tôi cũng muốn nhận lấy tên phiền phức Mộ Tư này.”
Dù sao lần này Mộ Tư bị thương vì cứu Thịnh Hoàn Hoàn, nếu hai chân Mộ Tư thật sự bị phế đi thì trong lòng con bé nhất định không bỏ xuống được, đây là chuyện anh không cho phép.
Dừng một chút, sau đó Đường Nguyên Minh lại cười nói: “Lăng tổng, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi chưa bao giờ hy vọng đối đầu với anh, nếu Lăng tổng có thể sảng khoái buông tay thì tôi sẽ cho Lăng tổng một ít bồi thường nhằm biểu đạt xin
lỗi: Buông tay là chỉ trả tự do cho Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu Lăng Tiêu có thể ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn,
Đường Nguyên Minh sẽ xin lỗi và bồi thường cho Lăng Tiêu vì chuyện tai nạn xe trước đó.
“Nếu là chuyện này thì tôi và Đường thiếu không có gì để nói, từ trước đến nay tôi luôn làm việc theo sở thích, không vì ích lợi không nể tình, chỉ vì vui vẻ.” Lăng Tiêu xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Đường Nguyên Minh: “Huống chi Hoa Hạ chúng ta có câu ngạn ngữ, gọi là 'Có qua có lại, nếu Đường thiếu tặng tôi món quà lớn như vậy thì đương nhiên tôi không lý nào để anh tay không trở về, không phải sao? Tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Đường Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng Lăng Tiêu, gương mặt sau làn sương khói lạnh đi vài phần: “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai hổ tranh chấp, nhất định có con chết. Tôi nghĩ Lăng tổng biết rõ đạo lý này hơn tôi.”
Lăng Tiêu dừng lại bước chân, xoay người đối diện với Đường Nguyên Minh, không giận đã uy mà nói: “Tôi vẫn nói câu kia, nếu anh thật sự muốn thì lấy toàn bộ Đường gia để đổi, nếu không thì không cần bàn tiếp.”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì ném thuốc xuống đất rồi dùng chân dẫm: “Xem ra chúng ta nhất định phải trở thành đối thủ, vậy xin Lăng tổng bảo trọng.”
Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia khủng bố: “Anh cũng vậy.”
Sau khi rời khỏi, Lăng Tiêu liếc nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, gọi một phục vụ lại rồi móc một sấp. tiền từ trong bóp và đưa cho cô: “Khi cô gái trong bàn kia rời khỏi chỗ ngồi thì lại đây cho tôi biết.”
Lăng Tiêu chỉ vị trí phòng của mình cho phục vụ. Đúng vậy, lúc ở dưới lầu Lăng Tiêu đã nhận ra Thịnh
Hoàn Hoàn, hắn chỉ không nói gì thôi, nếu cô muốn chơi thì hãn chơi đến cùng.
Sau khi tiến vào phòng, hắn thấy Đường Dật vẫn buồn bực ngồi đó, từ lúc mới đi lên đến bây giờ, anh ta vân luôn mang dáng vẻ này, giống như bị đả kích rất lớn.
Mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Đường Dật vẫn lộ ra bộ dạng quỷ quái đó, Diệp Sâm tung chân đá anh một cái: “Không phải bị gái từ chối thôi sao, đến mức vậy à? Muốn thì đi điều ra đi, có cô gái nào thoát được lòng bàn cậu đâu.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Diệp Sâm một cái, đột nhiên cảm thấy lời này của anh thật khó nghe: “Không phải cô gái nào cậu ta cũng lấy được.”
Dạng phụ nữ như Thịnh Hoàn Hoàn nhất định coi thường Đường Dật.
Đường Dật đâu biết Lăng Tiêu suy nghĩ cái gì, chỉ thở dài: “Người này tôi thật sự lấy không được, con mẹ nó, hồi nào mà Hải Thành chúng ta có thêm tên bóng vậy, muốn đui mắt ông đây luôn.”
“Bóng?” Lăng Tiêu và Diệp Sâm trăm miệng một lời, một người nghỉ hoặc, một người kinh ngạc.
Nhìn Đường Dật như vừa nuốt sống một con ruồi: “Các người không nghe thấy giọng nói của tên đó sao, thật là làm tôi ghê tởm."
Lăng Tiêu:
Đường Dật đang nói đến cùng một người với hắn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn là bóng? Anh ta mù à?
Diệp Sâm bật cười, đôi mắt dưới cặp kính tơ vàng. tràn đầy nghiền ngẫm: “Hải Thành là đô thị phồn hoa, hỗn độn phức tạp, tất nhiên có người thích dạng vậy.”
Lúc này cô bé trong lòng Diệp Sâm tò mò ngẩng đầu: “Chú, cái gì là bóng.”