Thịnh Hoàn Hoàn vừa nói ra câu này thì ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên khinh thường trào phúng, vừa rồi chỉ là bất mãn, hiện tại là khinh thường.
Rõ ràng chỉ là một sai lầm nhỏ, lại vì sợ gánh vác hậu quả mà vu oan người khác đẩy cô, hành vi bỉ ổi không có trách nhiệm này làm người ta thật chướng mắt, vì dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng có thân phận tiểu thư đứng đầu.
Có người lòng đầy căm phẫn, có người vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là khi nhìn thấy Lăng Tiêu không có ý ra mặt cho cô thì càng không kiêng nể gì.
“Rõ ràng là mình sai, còn đổ tội cho người khác, cũng may có người nhìn thấy, bằng không Lam tiểu thư đã bị vu oan rồi.”
“Không ngờ đường đường là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà lại có tác phong làm việc như vậy, thật làm người ta mở rộng tầm mắt”
“Quả thực là sỉ nhục của hai chữ tiểu thư….
“Thịnh Hoàn Hoàn nên xin lỗi Lam Tiếu.”
“Đúng vậy, xin lỗi đi…”
Những câu nói này càng ngày càng nhiều, lúc này Lam Tiếu thầm cười lạnh trong lòng, vừa rồi cô ta cố ý che trước mặt người hầu, người hầu kia lại hành động rất nhanh, căn bản không ai nhìn thấy cô †a đẩy Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu Thịnh Hoàn Hoàn đã định sẵn sẽ thua. Chiêu âm thầm hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn do chị họ dạy thật là cao minh!
Lăng Phi đầy mặt lửa giận: “Thịnh Hoàn Hoàn, mau xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn làm nhiều người tức giận, tứ cố vô thân, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn lạnh nhạt nhìn Lam Tiếu: “Cô ta cũng xứng?”
Lăng Hàn hơi bất ngờ, cô gái này rõ ràng bị cô lập, lại mang theo sự cao ngạo giống như phượng hoàng, thật thú vị.
Nhưng những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn chọc giận mọi người.
Lam Tiếu âm thầm đắc ý trong lòng, cô ta biết lấy tính tình của Thịnh Hoàn Hoàn thì làm sao chịu xuống nước xin lỗi mình được?
Hơn nữa nếu cô thật xin lỗi, không phải là thừa nhận mình oan uổng người khác?
Cho nên hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ làm nhiều người tức giận, thanh danh và hình tượng của cô ở trước mặt Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu sẽ xuống dốc không phanh.
Tuy rằng trong lòng Lam Tiếu đắc ý, nhưng vẻ mặt lại rất tủi khổ: “Chị Hoàn Hoàn, em biết gia thế của em không bằng chị, chồng em cũng không có bản lĩnh bằng anh hai, nhưng em cũng có cha mẹ, bị oan ức cũng có người đau lòng, em không cần chị xin lỗi em, chỉ hy vọng được tôn trọng một chút.”
'Thấy Lam Tiếu tủi thân đến mức này, lửa giận trong lòng Lăng Phi càng mãnh liệt, không chút nể nang dù Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu của mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn cô lập tức xin lỗi Tiếu Tiếu.
Lúc này Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lăng Tiêu, nói một câu: “Người của con, con tới xử lý đi!”
Những lời này của Lăng Hoa Thanh là đã định tội Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng qua thân phận ông ta không tiện nhúng tay vào chuyện này, nhưng lời nói lại có ý cưỡng ép Lăng Tiêu phải cho Lam Tiếu và mọi người một lời giải thích.
Hiển nhiên Lăng Hoa Thanh rất bất mãn với đứa con dâu Thịnh Hoàn Hoàn đã phá rối lễ tẩy trần của mình, càng bất mãn vì hành vi trốn tránh trách nhiệm bôi nhọ người khác của cô.
Lăng Hoa Thanh nói xong câu này thì mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trầm mặc nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp trước mặt, chỉ nói một câu: “Thực sự có người đẩy cô?”
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng chờ được Lăng Tiêu lên tiếng, ánh mắt lại cô trở lại trên người Lăng Tiêu, kiên quyết mà lạnh nhạt trả lời: “Nếu tôi nói đúng thì anh có tin không?”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không ôm hy vọng gì với Lăng Tiêu.
Nhưng cô lại nghe Lăng Tiêu nói: “Cô nói tôi liền tin”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia khiếp sợ, cô nhìn người đàn ông bình tĩnh đến lạnh nhạt trước mặt, đôi mắt trong như nước mùa thu hơi trừng lên: “Đúng vậy.”
Lăng Tiêu lại hỏi: “Có người đẩy cô, nhưng cô không biết là ai?”
Khóe miệng xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên ý cười không có chút độ ấm: “Vừa rồi không biết, hiện tại đã biết.”