Thịnh Hoàn Hoàn ngủ như chết, không hề phản ứng.
Lúc này Thịnh phu nhân đi đến: “Đừng kêu nó dạy.”
Ngữ điệu của Thịnh phu nhân cũng không tốt, bà tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, ngày mai chính là tiệc đầy tháng của Sam Sam, hai ngày này để nó ở nơi này đi!”
Lăng Tiêu chưa nói đồng ý hoặc không đồng ý, không nóng không giận nhìn Thịnh phu nhân, nhưng ánh mắt kia lại làm Thịnh phu nhân hãi hùng khiếp vía. Nhưng vì Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh phu nhân chỉ có thể căng da đầu mà nói: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ ở nhà con, vì sao nó lại đi xuống tầng hầm?”
Thịnh phu nhân cũng không biết phía dưới tầng hầm Lăng gia còn có hầm giam, ngay cả Lăng gia lão thái thái cũng không biết việc này.
Bạch quản gia tiến lên giải thích với Thịnh phu nhân: “Tối hôm qua thiếu phu nhân xuống tầng hầm lấy rượu nấu ăn, chúng tôi cũng chưa phát hiện chuyện cô ấy bị kinh sợ.”
Thịnh phu nhân nghe xong càng lo lắng: “Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ, nếu không làm sao tôi dám để Hoàn Hoàn trở về lăng phủ?”
Lăng Tiêu không giận đã oai: “Đúng là nên điều tra rõ.”
Sau đó Thịnh phu nhân nói: “Vậy con trở về tra đi, hai ngày này Hoàn Hoàn ở lại đây, sau tiệc đầy tháng mẹ sẽ tự đưa nó trở về.”
Bạch quản gia: “...”
Thịnh phu nhân đang hạ lệnh đuổi khách!
Thái độ vừa rồi của Lăng Tiêu đối với Thịnh Hoàn Hoàn làm Thịnh phu nhân thực tức giận, hắn gọi thẳng tên đầy đủ của vợ mình, giọng nói cũng mang ý ra lệnh, bà có thể đoán ra Hoàn Hoàn không hề có địa vị gì ở Lăng gia.
Bạch quản gia sợ Lăng Tiêu xung đột với Thịnh phu nhân, vì quan hệ sau này nên phải giảm bớt tranh luận, ông lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Thiếu gia, nếu không chúng ta đi về trước đi?”
Thật lâu sau Lăng Tiêu vẫn không nói gì, tim Thịnh phu nhân trở nên căng thẳng: “Nếu không con cũng ở lại đây hai ngày, đến lúc đó cùng Hoàn Hoàn trở về.”
Má ơi, đứa con rể này quá dọa người, thật là làm khó Hoàn Hoàn ở chung với cậu ta lâu như thế...
Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn ho khan, từ từ mở mắt ra.
Thịnh phu nhân mừng rỡ, vội vàng đi lên: “Hoàn Hoàn, con tỉnh rồi, hiện tại cảm thấy thế nào?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Thịnh phu nhân thì ngẩn người, tiếp theo thấy được Lăng Tiêu đang đứng ở mép giường thì hốc mắt lập tức đỏ, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, rơi vào tóc mai bên tai.
Cô nhắm mắt lại, buông tay Thịnh phu nhân ra, quay người đi, không muốn đối mặt với người đàn ông trước giường.
Thịnh phu nhân nhăn mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu âm trầm nhìn lưng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt sắc bén thâm trầm, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, mười mấy giây sau, hắn xoay người sải bước đi ra ngoài.
Thịnh phu nhân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Lăng Tiêu đi rồi làm bà cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, bà vỗ vỗ lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu ta đi rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn xoay người, ôm lấy Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân cưng chiều xoa đầu cô: “Có phải Lăng Tiêu ức hiếp con không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu, không nói gì cả.
Cô rất muốn nói cho Thịnh phu nhân mình không muốn trở về Lăng gia, nhưng cô không thể tùy hứng như thế, hiện giờ tất cả mọi thứ của Thịnh gia đều nằm trong tay Lăng Tiêu, cô không có tư cách tùy hứng.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không ép hỏi nữa: “Con còn nhớ mình trở về thế nào không?”
Thịnh Hoàn Hoàn chần chờ, nghĩ tới hầm giam khủng bố kia thì ôm Thịnh phu nhân càng chặt: “Con không nhớ.”
Thịnh phu nhân trấn an vỗ lưng cô: “Nếu nhớ không nổi thì không cần nhớ nữa, ngủ tiếp một lát, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con.”
Thịnh phu nhân đặt bùa trừ tà dưới gối Thịnh Hoàn Hoàn rồi rời đi.
Sau khi Thịnh phu nhân đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lá bùa ra, phát hiện là bùa thì đáy mắt tràn ngập sợ hãi, sau một lúc lâu thì trở nên thực hoang mang.
Cô không muốn trở lại Lăng gia, nơi đó chính là ác mộng của cô.
Huống chi sau khi Lăng Tiêu vô tình đối xử với mình như thế, cô không có cách nào làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục lấy lòng và ngủ chung một giường với hắn.
Nhưng phải làm sao mới có thể kết thúc cuộc hôn nhân này?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thực hối hận, lần đó ở văn phòng của ba, khi Lăng Tiêu bảo cô lựa chọn, cô lại không có dũng khí rời khỏi hắn.
Thịnh phu nhân vốn nghĩ Lăng Tiêu đã đi rồi, không ngờ xuống lầu thì hắn đang ngồi ở phòng khách, với khí thế hùng mạnh kia, bảo người ta xem nhẹ cũng khó.
Bạch quản gia cũng không đoán được thiếu gia nhà mình sẽ ở lại.
Vừa rồi hắn nổi giận đùng đùng xuống lầu, lại không trực tiếp đá cửa đi ra ngoài, mà dừng lại ở phòng khách vài giây rồi ngồi xuống sô pha.
Khí thế trên người Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, Bạch quản gia cũng không dám hỏi nhiều.
Thịnh phu nhân cong cong khóe miệng, gọi người hầu tới bưng trái cây lên cho Lăng Tiêu, cũng pha sẵn trà rồi tự mình đi vào phòng bếp.
Bạch quản gia đổ trà cho Lăng Tiêu, thấy sắc mặt hắn dịu lại một chút mới châm chước hỏi: “Thiếu gia, có cần đón tiểu thiếu gia tới ở hai ngày không?”
Lăng Tiêu liếc ông một cái: “Không, ngày mai mới đón nó tới dự tiệc.”
“Vậy... tôi cho người đưa quần áo tắm lại đây?”
“Lần trước ở lại còn.”
Là tính ở lại qua đêm thật!
Bạch quản gia cười cười, không hỏi nhiều nữa.
Trong ngực Lăng Tiêu nghẹn một cục buồn phiền, hắn cũng không biết vì sao mình lại ở lại, chỉ là trong đầu cứ xẹt qua hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn rơi nước mắt, cô đơn lại tràn ngập thất vọng, cả người đã ảm đạm không ánh sáng.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà hắn quen biết.
Hắn muốn ở lại, nhìn xem cô có “Trúng tà” như Bạch quản gia nói hay không.
Qua một lúc lâu, Thịnh phu nhân đi ra từ phòng bếp, thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi đó liền nói với hắn: “Lăng Tiêu, cơm sắp xong rồi, con lên lầu gọi Hoàn Hoàn xuống ăn cơm đi.”
Nói xong, Thịnh phu nhân không dám nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu mà vội xoay người bước vào phòng bếp.
Lăng Tiêu nâng đôi mắt đen lên liếc nhìn Bạch quản gia: “Còn không mau đi?”
Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng: “Thịnh phu nhân bảo ngài làm.”
Thiếu gia, nếu quyết định chịu thua thì phải thể hiện thành ý!
Lăng Tiêu tức giận trừng ông một cái, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống mấy độ, một lát sau mới đứng lên, đi lên trên lầu.
Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, trong lòng Bạch quản gia rất vui mừng, hy vọng lần này thiếu gia có thể bình tĩnh nói chuyện với thiếu phu nhân.
Lăng Tiêu đi lên lầu, đẩy cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn ra.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu thì sắc mặt bất giác trầm xuống: Không phải hắn đi rồi sao, vì sao còn ở đây?
Lăng Tiêu thấy trên người Thịnh Hoàn Hoàn chỉ bọc một cái áo tắm thì nhíu mày lại, trở tay đóng cửa rồi đi qua chỗ cô.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn ngơ người một lát thì lựa chọn làm lơ hắn, lấy quần áo để thay ra từ tủ, kéo áo tắm trên người xuống ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi mặc vào từng cái.
Lăng Tiêu thâm trầm nhìn, cô có ý gì?
Sau khi mặc quần lót vào, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy cái váy tròng lên, lúc này Lăng Tiêu bắt lấy tay cô, ấn cô ngồi ở mép giường, chỉ vào vết bầm tím doạ người trên đầu gối cô mà hỏi: “Chuyện gì đây?”