Diệp Sâm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ngừng lại vì biến cố này.
Diệp Sâm cũng không ngờ Đường Nguyên Minh lại lạnh lùng như vậy.
Dù sao Triệu Giai Ca cũng là một cô gái yêu kiều, đã đưa đến trước mặt anh mà lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế, thật là máu lạnh vô tình mà!
Diệp Sâm chỉ vào Đường Nguyên Minh mà giải thích với Triệu Giai Ca: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh trai này lạnh lùng như vậy."
Bốn phía truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Đây là nhục nhã quá lớn đối với Triệu Giai Ca.
Sau một khắc, Lệ Hàn Ti liền vọt về hướng Diệp Sâm rồi đấm một quyền vào mặt Diệp Sâm: “Cút mẹ mày đi."
Có người hoảng sợ thét lên.
Diệp Sâm ăn một đấm nên mắt kính trên mặt rớt xuống đất, anh nhẹ nhàng vết máu trên liếm liếm khóe miệng, nhíu mày lại rồi đánh về hướng Lệ Hàn Ti.
Trong tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, Diệp Sâm và Lệ Hàn Ti đánh nhau.
Âm nhạc ngừng lại, người trong sàn nhảy nhanh chóng tản ra.
"Lăng Tiêu?"
Vương Vận Thi thấy Lăng Tiêu thờ ơ thì đưa tay giật giật ống tay áo của hắn, trên gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, làm người ta rất đau lòng.
"Cô đi ra ngoài trước." Lăng Tiêu rút ống tay áo về rồi đẩy Vương Vận Thi ra bên ngoài.
Lúc này trong sàn nhảy có Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đang đánh nhau, còn lại là Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu, Triệu Giai Ca.
Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đánh rất hăng máu, nhưng không người nào dám tiến lên khuyên can, cả Vân Kỳ cũng đứng một bên xem kịch.
Triệu Giai Ca đứng ở đó lạnh lùng nhìn.
Đường Nguyên Minh mang dáng vẻ thanh cao như không liên quan đến mình, anh cởi áo khoác trên người ra choàng lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Chúng ta đi thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại không chuyển bước: “Chờ một chút."
Cô hơi lo lắng cho Diệp Sâm, hiện giờ xem ra hai người khó phân cao thấp.
Kỳ thật Diệp Sâm đánh nhau rất giỏi, nhưng Lệ Hàn Ti cũng không phải ăn chay, từ nhỏ Lệ gia đã bồi dưỡng anh ta làm người nối nghiệp nên anh ta có rất nhiều kỹ năng, TaeKwonDo, tán đả gì cũng rành rẽ cả.
Nếu không năm đó Lăng Kha sẽ không bị anh ta mê hoặc.
Rất nhanh trên người họ đều bầm dập, nhưng không có ý dừng lại, mãi đến khi Lăng Tiêu tham gia vào mà đá một chân vào người Lệ Hàn Ti, gạt ngã anh ta xuống đất.
Lúc này Lăng Tiêu mới từ từ mở miệng: “Dừng tay."
Đám người: “..."
Người đã bị hắn đạp ngã rồi mới kêu dừng tay!
Thịnh Hoàn Hoàn cười trên nỗi đau của người khác khi Lăng Tiêu đạp Lệ Hàn Ti một chân, cô đã sớm chướng mắt Lệ Hàn Ti, cú đá này thật hả giận.
Lệ Hàn Ti chống đất đứng lên, cũng mặc kệ đối phương là ai mà hung hăng phóng về hướng Lăng Tiêu, lúc này Triệu Giai Ca quát lạnh một tiếng: “Anh còn ngại không đủ mất mặt à?"
Lệ Hàn Ti một đánh hai căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu và Diệp Sâm.
Nói xong câu đó, Triệu Giai Ca xoay người rời đi.
Lệ Hàn Ti nhìn theo bóng lưng của Triệu Giai Ca, thu tay lại rồi lau máu trên khóe miệng, chỉ vào Lăng Tiêu và Diệp Sâm mà cười lạnh.
Khi Lệ Hàn Ti chạy ra khỏi Thịnh Thế Danh Môn thì Triệu Giai Ca đã lên xe.
Anh ta mỏi mệt ngồi xổm ở ven đường, mũi và khóe miệng còn dính máu, những chỗ được quần áo trên người che lại đều bị bầm tím đau muốn mạng, tim cũng chết lặng.
Anh ta nghĩ Triệu Giai Ca chấp nhận lời cầu hôn của mình thì quan hệ giữa họ sẽ trở nên thân mật, anh ta cho là cô ta chịu phát sinh quan hệ với mình là do trong lòng có anh ta.