Nhưng chua xót cái gì chứ, trong mắt Lăng Tiêu, cô chỉ là một bảo mẫu có thêm nghĩa vụ ăn nằm với hắn, mà cô gả cho hắn cũng chỉ vì Thịnh gia cần một chỗ dựa.
Cô có dự cảm, sớm muộn gì mình và hắn cũng có ngày chia tay, cho nên những cảm xúc đó là dư thừa.
Hiện tại cái cô phải làm chỉ có hai điều: Một là lấy lòng hắn, hai là mau chóng làm bản thân mạnh mẽ lên. Như vậy thì tương lai rời đi cũng không đến mức quá chật vật.
Thịnh Hoàn Hoàn xem nhẹ chút chua xót đó, rút hai tờ khăn giấy ra chùi chùi máu trên cánh tay.
Ngoài cửa, Lăng Thiên Vũ bước xuống khỏi ngực Lăng Tiêu, lập tức tìm ra hòm thuốc, bước chân nhỏ nhắn lại chạy về phòng trẻ con.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nơi đó, không quan tâm nhiều lắm.
Hắn trở về phòng ngủ chính thì bấm lùi video theo dõi lại, trở lại lúc Lăng Thiên Vũ vẽ tranh vừa rồi, nhưng hắn không nhìn thấy cậu vẽ cái gì.
Hình như Lăng Thiên Vũ biết trong phòng có camera, cậu thực thông minh, bàn vẽ nằm đối diện với camera, cho nên Lăng Tiêu biết cậu đang vẽ tranh, lại không biết vẽ cái gì.
Mãi đến khi cảm xúc của Lăng Thiên Vũ mất khống chế, cắn Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn máu tươi chảy xuống từ cánh tay tuyết trắng của cô, hai mắt Lăng Tiêu nheo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn xử lý qua loa miệng vết thương, Lăng Thiên Vũ kéo tay cô áy náy thổi thổi lên đó, khuôn mặt nhỏ đáng thương nhăn thành một cục.
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa tóc cậu, dịu dàng cười cười với cậu: “Không có gì Thiên Vũ, dì không đau, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài, không bao lâu sau Lăng Tiêu cũng đi ra từ phòng ngủ, ánh mắt nhìn lướt qua cổ tay cô, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lăng Thiên Vũ thực tự trách, cảm xúc luôn rất suy sút.
Không khí thực nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Cô không khỏi nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy tướng ăn của hắn rất tao nhã, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất quý tộc, bề ngoài trông rất đẹp, làm người ta vui tai vui mắt, không đành lòng quấy rầy.
Cô cầm lấy di động, bước nhanh ra ngoài ban công.
Là Hàn phu nhân, trước khi rời đi, bà muốn gặp lại Thịnh Hoàn Hoàn một lần. Thịnh Hoàn Hoàn đã hẹn trước với bà là sáng mai cô sẽ đến khách sạn đón, dẫn vợ chồng họ đi đua xe.
Hai vợ chồng này đều là người yêu thích đua xe và bắn tỉa, lúc trước cô và Mộ Tư nói chuyện hợp ý với hai người đều là nhờ sở thích tương đồng.
Sau khi cúp máy, Thịnh Hoàn Hoàn lại lướt lướt điện thoại.
Chuyện hồi sáng đã có xoay ngược, mọi thông tin về Tề Lãng đã bị người ta phơi bày, hiện tại anh ta trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh.
Tề Lãng lợi dụng nghề nghiệp mà sàm sỡ bệnh nhân nữ, việc này không chỉ có video làm chứng, còn có vài y tá đứng ra tố giác.
Bệnh viện bị áp lực cũng lên tiếng thanh minh, đã sa thải Tề Lãng.
Lăng Kha đã gửi qua vài tin nhắn, hỏi có phải cô làm hay không.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp: “Không phải tớ.”
Lăng Kha lại nói: “Không phải cậu thì chắc là chồng cậu rồi, ôi chao, Lăng tổng thật quá cưng vợ, nếu Hàn Tư được một nửa như anh ta thì tớ cũng thấy đủ, đến bây giờ anh ấy còn chưa gọi một cú điện thoại nào cho tớ cả…”
Trong lời nói của cô ấy mang theo mất mát vô tận.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào bên trong, là hắn sao?
Cô không nán lại ban công lâu, chỉ cất điện thoại vào rồi trở về phòng, ngồi xuống bên người Lăng Tiêu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn: “Cảm ơn anh vì chuyện hồi sáng.”
Tuy rằng là Vinson giúp cô, nhưng Vinson nghe theo lệnh hắn, cho nên tính ra thì Lăng Tiêu mới là người cô thật sự nên cảm ơn.
Lăng Tiêu nhìn cô một cái, không nói gì.
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Bác sĩ bị người ta vạch mặt, hiện tại thành chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh, là anh ra tay sao?”
Dưới ánh mắt chờ mong của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Không phải tôi.”
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn hơi ảm đạm đi.
Thì ra không phải là hắn!
Vậy là ai? Mộ Tư hay là Đường Nguyên Minh?
Lăng Tiêu rất vừa lòng với vẻ thất vọng trên mặt cô, sau đó lại nói: “Thì còn là ai?”
Hả?
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập lòe, nối hai câu nói của Lăng Tiêu lại liền thành “Không phải tôi thì còn là ai?”
Thì ra thật sự là hắn.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch lên: “Cảm ơn.”
Lăng Tiêu cao ngạo hừ lạnh một tiếng: “Lần này bỏ qua, có lần sau nữa thì coi chừng tôi làm chết cô.”
Chữ nào đó thật quá nhấn mạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tới mang tai: “Chuyện này không phải tôi sai, là hắn chủ động trêu chọc tôi, tôi đẹp là sự thật, liếc một cái là nhìn ra được rồi, mà tôi cũng không rêu rao khắp nơi, làm sao tôi tránh được chuyện này chứ, muốn trách thì trách đàn ông các anh không có định lực, Thiên Vũ con nói có phải hay không?”
Nếu cô ăn mặc gợi cảm, trêu chọc đám ruồi bọ bâu đến thì cô cũng có một phần trách nhiệm, nhưng lúc ấy cô mặc đồ bệnh nhân, chưa rửa cả mặt, vậy cũng trách cô sao?
Muốn trách thì trách cô quá đẹp.
Đây là nguyên nhân chính, trời sinh cô đã đẹp rồi, không ai thay đổi được cả!
Cậu nhóc mở to đôi sáng ngời, gật đầu gật đầu.
Lăng Tiêu: “Cô thật tự tin.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đây là sự thật, tôi đẹp bẩm sinh không đổi được.”
Buổi tối, Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa cho Lăng Thiên Vũ, khi đi ra cậu đã đưa bàn vẽ tới trước mặt cô, trên đó viết một hàng chữ: Đừng nói với ba là dì nhìn thấy bức họa kia.
Thịnh Hoàn Hoàn đang đợi Lăng Thiên Vũ nói thẳng với cô, vì thế ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao, có thể nói cho dì biết không?”
Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ, sau đó lại lắc lắc đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt thật thất vọng khó chịu: “Thiên Vũ không tin dì, dì thực thương tâm.”
Nói xong cô còn cố ý sờ sờ cánh tay bị thương.
Cậu nhóc thực rối rắm, dùng hốc mắt đỏ bừng nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không đành lòng: “Vậy dì hỏi con hai vấn đề, con không cần trả lời dì, chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu.”
Cậu nhóc ngẫm nghĩ rồi lại gật gật đầu.
“Câu đầu tiên, ba người con vẽ là con và ba mẹ đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ trắng bệch, gian nan gật đầu.
“Câu thứ hai, người ba trong bức vẽ là Lăng Tiêu sao?”
Lăng Thiên Vũ lắc đầu, vội viết một hàng chữ: “Không phải, ba rất tốt với con.”
Câu trả lời của Lăng Thiên Vũ làm Thịnh Hoàn Hoàn thực khiếp sợ.
Thiên Vũ có hai người ba, một người hung ác tàn bạo, mà người còn lại là Lăng Tiêu, vậy rốt cuộc ai mới là ba ruột của cậu?
Nếu ma quỷ trong bức vẽ không phải Lăng Tiêu, vậy vì sao Lăng Thiên Vũ lại sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa như vậy?
Đáng tiếc, cô đã hỏi xong hai vấn đề.
Lăng Thiên Vũ viết: “Con trả lời Hoàn Hoàn rồi, Hoàn Hoàn phải giữ bí mật cho con.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Được, dì hứa với con.”
Cậu nhóc duỗi ngón út ra, muốn ngoéo tay với cô.
Thẳng đến dỗ cậu nhóc ngủ xong, trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn mang đầy nghi vấn.
Sau khi đi ra từ phòng trẻ con, liền thấy Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, hắn mặc quần áo ở nhà, nhìn cô với vẻ mặt lười biếng.
Hình như hắn đang đợi riêng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán được mục đích của hắn, cô đi qua, cố ý thay đổi đề tài: “Thiên Vũ đã ngủ rồi, ngày mai tôi hẹn vợ chồng Hàn Tín đi đua xe, anh đi không?”