"Anh đừng đi, tôi vào xem thử."
Bạch quản gia chỉ vào Phùng Việt rồi ném áo khoác trên tay cho anh ta, sau đó quay người vội vàng đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lăng Tiêu vừa rửa sạch sát trùng tay xong, hiện tại đang đeo bao tay vào.
Bạch quản gia đi vào liền trông thấy vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu, mấy mụn nước kia đặc biệt lớn, phồng cả lên.
Chắc hắn sợ mụn nước vỡ ra nên mới đeo bao tay vào.
Bạch quản gia rất đau lòng, dù sao hắn cũng là người ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ngẫm nghĩ rồi đi lên trước: “Thiếu gia, nên xử lý mụn nước trên tay cậu một chút đi, cơm thì tối nay làm cũng không muộn."
Tay Lăng Tiêu ngừng tạm, không kéo bao tay lên nữa mà quay người lạnh giọng hỏi Bạch quản gia: “Vì sao nhất định phải xử lý ngay chứ?"
"..." Bạch quản gia bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm mụn nước trên mu bàn tay tầm mười giây rồi lầm bầm nói: “Giữ lại trước đi!"
Sau đó hắn xua tay với Bạch quản gia: “Ông ra ngoài đi, tôi không cần giúp."
"Vâng." Bạch quản gia gật đầu lui ra ngoài.
Rất nhanh Bạch quản gia đang mang sắc mặt nặng nề xuất hiện trước mặt Phùng Việt, nghiêm túc nói: “Đúng là rất khác thường."
Phùng Việt vỗ đùi, kích động nói luyên thuyên: “Đúng không, tôi đã nói anh ấy chịu áp lực quá lớn, mụn nước to như vậy không xử lý, chẳng lẽ muốn giữ lại ăn tết sao?"
Phùng Việt nghĩ cuối cùng Bạch quản gia đã hiểu sự buồn rầu của mình, ai ngờ Bạch quản gia lại lạnh nhạt liếc nhìn anh ta rồi bình chân như vại mà nói: “Phùng Việt, chứng ám ảnh cưỡng chế của anh phải trị mới được."
"..." Phùng Việt cảm thấy tim mình bị đâm một đao: “Chẳng lẽ ông cảm thấy rất bình thường?"
Bạch quản gia trả lời: “Thiếu gia không xử lý vết thương thì nhất định có đạo lý của cậu ấy."
Phùng Việt bị hạ gục: “? ? ?"
Bạch quản gia thật là tự tin mù quáng với Boss mà?
Bạch quản gia kéo áo khoác của Lăng Tiêu khỏi tay Phùng Việt rồi lộ ra nụ cười tám cái răng với anh ta: “Phùng thư ký, đi thong thả, không tiễn."
Còn vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu từ đâu mà có thì Bạch quản gia không có quyền hỏi đến, Phùng Việt cũng không có khả năng nói ra.
Có một số thứ chỉ khi nào Lăng Tiêu đồng ý thì người khác mới biết được.
"Ông nội quản gia, có thể ăn cơm chưa ạ? Cháu đói." Lăng Tích ôm bụng, tội nghiệp nhìn Bạch quản gia.
Gần đây cô ăn quá nhiều đồ ăn vặt, ngọt đến nóng trong người, không biết tiết chế nên tối hôm qua vừa bị đau răng, lão thái thái lập tức hung ác bảo Bạch quản gia lấy hết đồ ăn vặt của cô đi.
Sau lưng Lăng Tích, Lăng Thiên Vũ cắm hai tay vào túi quần mà lạnh lùng đi xuống lâu, sau lưng còn có một con Samoyed đi theo.
Bạch quản gia vội vàng nghênh đón hai tổ tông nhỏ: “Có ngay thôi, nếu tiểu thư đói thì ăn chút trái cây trước đi."
Lăng Thiên Vũ nhíu mày rồi ngồi bệt xuống ghế sa lon, hất cái chân nhỏ ngắn lên ôm Samoyed vào ngực, nheo mắt thong thả vuốt lông của nó.
Dáng vẻ biểu cảm này học chín phần từ Lăng Tiêu.
Bảy giờ, Thịnh gia đúng giờ mang thức ăn lên, cả bàn đồ ăn toả ra mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tám giờ, Lăng Phủ cũng ăn cơm, năm món một canh, mặc dù không phong phú bằng Thịnh gia, nhưng đặc biệt là rất tinh xảo, có đủ sắc, hương, vị.
Lăng lão thái thái vui khỏi phải nói, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình rồi gửi vào nhóm khoe khoang, còn kích động nói với Lăng Tiêu: “Đã sớm nghe Bạch quản gia nói cháu biết nấu ăn, thì ra lại giỏi đến vậy, Tiêu Nhi quá ưu tú, thật là làm bà nội nở mặt nở mày."
Bao tay của Lăng Tiêu đã biến thành màu đen.
Lão thái thái chỉ lo gửi hình khoe khoang và nhìn bàn món ngon mà không để ý đến bao tay của Lăng Tiêu.