"Lăng Tiêu, anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thở hổn hển, phát cáu mà chống hai lên eo nhỏ: “Mỗi ngày anh có đôi có cặp ra ra vào vào với Lâm Chi Vũ, còn mang về nhà, còn đi xem thi đấu, nhìn thấy tôi làm như không quen, sao anh dám nói ra mấy lời như vậy hả?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ Lăng Tiêu muốn lôi chuyện cũ với cô, được, vậy cùng lôi ra xem nợ của ai nhiều hơn.
Ai ngờ Lăng Tiêu đột nhiên trầm mặc.
"Không còn lời nào để nói đúng không?" Thịnh Hoàn Hoàn đã hết giận hơn phân nửa, lại cố ý nước ngược: “Được rồi, dù sao chúng ta đã ly hôn, Lâm Chi Vũ hay Vương Vận Thi hoặc là Lam Nhan gì cũng được, đều không liên quan gì đến tôi."
Sắc mặt Lăng Tiêu càng đen, ánh mắt cũng ảm đạm mấy phần: “Em thật sự nghĩ như vậy?"
"Là anh nói trước chứ ai."
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất đắc dĩ, rõ ràng là hắn muốn lôi chuyện cũ, sao hiện tại còn tủi thân oan ức như vậy?
Lăng Tiêu nói: “Họ không lọt được vào mắt tôi, cho nên em đừng để ý đến họ."
Cho nên hắn đang giải thích với cô à?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hài lòng với lời giải thích như vậy.
Nhưng thấy vẻ mặt Lăng Tiêu không được tự nhiên, hai mắt dời khỏi mặt cô, Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy Lăng Tiêu có thể nói những lời này với cô đã không dễ dàng.
Có một số chuyện không thể ép quá chặt, phải tiến hành từ từ.
Nếu Lăng Tiêu tuôn một tràng lời ngon ngọt ra thì cô sẽ không quen!
Tóm lại hắn đã có chút thay đổi.
Cô tin tưởng về sau hắn sẽ trở nên càng ngày càng tốt.
"Được rồi, tạm thời tin tưởng anh." Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, sau đó lại đổi giọng: “Vậy vừa rồi vì sao anh đột nhiên nhắc đến Mộ Tư?"
Hai chữ Mộ Tư được nói ra từ miệng Thịnh Hoàn Hoàn làm trong lòng Lăng Tiêu đặc biệt khó chịu: “Vừa rồi em nói em thích dịu dàng sạch sẽ."
Đó không phải là Mộ Tư sao?
Mọi người nhắc đến Mộ Tư đều nói anh ta dịu dàng.
Mà nhắc đến hắn là máu lạnh vô tình, mất hết tính người.
"..."
Lời giải thích của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất câm nín: “Cho nên trách em không nên nhắc đến bốn chữ đó à?"
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, cứ như đang nói: Em cứ nói đi?
Thịnh Hoàn Hoàn quăng đồ ăn trong tay xuống rồi chống nạnh, một tay cầm con dao nhỏ mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em cảm thấy cần nhắc nhở anh, Thịnh Hoàn Hoàn này không mù, tuyệt đối không vấp ngã hai lần cùng một người đàn ông."
Lời giải thích này đủ rõ ràng chưa?
Ai ngờ sắc mặt Lăng Tiêu càng u ám, vẻ mặt lạnh lùng kia nhìn thế nào cũng có vẻ cô đơn tủi thân, lại như mang theo sự bá đạo cường thế muốn lập tức bùng nổ.
Chẳng lẽ cô lại nói sai cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn kìm lòng không đặng mà tự kiểm điểm, sau đó trước khi Lăng Tiêu mạnh mẽ đánh trả thì cô lập tức bổ sung: “Ngoại trừ anh."
Ngoại trừ anh.
Ba chữ này làm cho mây đen trên đầu Lăng Tiêu lập tức tan biến.
Còn là dạng trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng.
Rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tâm tình của mình như ngồi xe cáp treo, thật là quá kích thích.
Sau đó lại nghe Lăng Tiêu nói: “Năm đó em chọn anh ta."
Em nói xem em có mù không?
Sau nửa ngày Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không kịp phản ứng: “Cái gì?"
"Tiệc xem mắt ấy." Lăng Tiêu tiến lên một bước nhấn mạnh từng chữ.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái này. . . Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi."