Trong năm người đàn ông này, Đường Nguyên Minh gia thế tốt nhất, Lăng Tiêu giàu có nhất, Mộ Tư trẻ tuổi có tiền đồ nhất, nhưng ba người bọn họ đều có khuyết điểm.
Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu giống nhau, đều là bởi vì thủ đoạn lãnh khốc tàn bạo mà nổi tiếng, cho nên bọn họ xếp hạng đều ở phía trước, còn Mộ Tư bởi vì thân thể không trọn vẹn nên xếp hạng cuối cùng.
Lệ Hàn Tư và Cố Bắc Thành không có danh xấu nào nổi bật. Nhưng Cố Bắc Thành đã kết hôn, còn Mộ Tư thì lại qua lại với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn giống nhau, đều không có trong danh sách mời lần này.
Mà người đàn ông Lệ Hàn Tư này Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp qua vài lần nhưng không có hảo cảm gì, cô luôn cảm giác người đàn ông này trong ngoài có chút không đồng nhất.
Mà cô ghét nhất là người trong ngoài không đồng nhất, nhìn vô là cảm thấy không được thiện cảm.
Nhưng bạn thân Lăng Kha của cô lại vô cùng ái mộ người đàn ông này, thầm mến anh ta đã nhiều năm.
Về phần Đường Nguyên Minh, là bạn từ bé đến lớn với cô, anh ta lớn hơn cô mấy tuổi, là một anh trai không tồi, rất biết chiếu cố người khác.
Nhưng từ sau khi anh ta tòng quân thì không liên lạc nữa, tính sơ qua cũng đã gần mười năm không gặp lại người đàn ông này, cô đã sớm quên mất anh ta trông như thế nào tồi.
Nghe nói quân hàm của anh ta rất cao, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, anh ta đã giải ngũ về quê.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn tới vì Lăng Tiêu, nhưng nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Lăng Tiêu đâu.
Trên đài, Lăng lão thái thái phát biểu đến gần cuối mới nhắc tới tên Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ.
Dưới sự vỗ tay của mọi người, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ xuất hiện, mang theo một thân khí vương giả bẩm sinh, làm cho người ta kinh diễm khiếp sợ.
Khi hẳn đứng ở trên đài, các cô gái xinh đẹp bên dưới điên cuồng hò hét.
Thịnh Hoàn Hoàn giống như mọi người, đối với Lăng Tiêu hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết người đàn ông này luôn phát triển ở nước ngoài, hai năm gần đây mới trở về nước.
Hắn vừa về nước liền đá ông nội của mình ra khỏi công ty, giành lấy quyền quản lí của tập đoàn Lăng thị, bức ông nội của hắn đến nửa người dưới bị liệt, bây giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn đẻ di chuyển.
Không chỉ như thế, hắn còn tố cáo bác cả mình nuốt riêng công quỹ, đưa ông ta vào ngục giam.
Đồng thời, hắn dùng vẻn vẹn thời gian hai năm đem Lăng thị gần như phá sản cứu vấn trở về.
Hản thủ đoạn âm quỷ, sát phạt quyết đoán, làm việc không chút tình cảm.
Các nhân vật trong giới mỗi khi nhắc tới tên Lăng Tiêu, đều vừa sợ vừa hận.
Nhưng mà sau khi về nước, Lăng Tiêu cũng không thường xuất hiện ở trước mặt công chúng, đêm nay mọi người tụ tập ở đây phần lớn cũng không phải là người trong giới kinh doanh, mà là các phú nhị đại của gia đình giàu có, mọi người thường ngày đều nghe tên hắn nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua hắn.
Hôm nay các cô gái đến đây tham gia tiệc sinh nhật kỳ thật cũng không phải hướng về phía Lăng Tiêu, nhưng hiện tại, các cô gái sau khi nhìn thấy hắn hai mắt đều sáng lên, muốn nhào lên kháng đài để cướp người chạy đi.
Thì ra Diêm La Vương mà người người ở Hải Thành sợ. hãi, lại có một khuôn mặt đẹp trai như vậy, cho dù là Lệ Hàn Tư đứng đầu “ngũ thiếu cũng kém vài phần.
Về phần tiểu tử trong lòng hản, giờ phút này đã bị mọi người ném ra sau đầu.
Khi Lăng Tiêu lên tiếng, các cô gái càng ồn ào, thanh âm này ngoại trừ không có cảm xúc, còn lại rất thu hút người nghe.
Đây thật sự là người đàn ông người người sợ hãi kia sao?
Lam Tiếu kích động kéo tay Triệu Giai Ca, "Chị họ, Lăng Tiêu này tốt hơn Lệ Hàn Tư kia, thiếu phu nhân Lăng gia, khẳng định không phải chị thì còn ai khác”
Triệu Giai Ca nhếch môi đỏ mọng, ngượng ngùng thấp. giọng nói: "Đừng nói lớn tiếng như vậy, người ta nghe được sẽ bị chê cười.”