Vừa tắt điện thoại, Nam Tầm lại gọi đến. “Chị Nam Tâm”
Nam Tầm nói: “Chị suy nghĩ rồi, chị cùng em đến công ty, có một mình em, chị thật sự không yên tâm. Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đã nói lại chuyện Chu Tín cho Nam Tâm nghe, Nam Tâm nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không yên tâm để Thịnh Hoàn Hoàn một mình đối mặt với đám người như sài lang hổ báo tràn ngập dã tâm như Chu Tín.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như tối hôm qua, không chút do dự mà từ chối: “Chị Nam Tâm, đây chỉ là khảo nghiệm đầu tiên, sau này còn có vô số khảo. nghiệm chờ em, em phải học được cách tự đối mặt. Nếu em không qua được ải hôm nay, để Chu Tín thành công leo lên thì em cũng không thể làm gì được, chỉ có thể làm một người rảnh rỗi không gánh nặng gì cũng khá tốt."
Tuy nói như thế, nhưng chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn biết sự không cam lòng trong lòng.
Có lễ cuối cùng Thịnh Thế sẽ rơi vào tay người khác, thậm chí bị huỷ diệt, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra lúc ba đang hôn mê. Cô gả cho Lăng Tiêu không phải vì bảo vệ cho mảnh giang sơn Thịnh Thế mà ba đã dày công gây dựng nên sao?
Cho nên cô sẽ dùng hết sức ngăn cản Chu Tín nhậm chức.
Thời khắc bước vào tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, giống như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại thất vọng dời mắt đi.
Tập đoàn Thịnh Thế.
Một đám quản lý và các cổ đông đã lần lượt tiến vào phòng họp, Chu Tín sớm đã chuẩn bị tất cả, bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ chờ mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn đến.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện.
Mọi người không khỏi nhìn ra ngoài cửa, nhìn nửa ngày mới xác nhận Thịnh Hoàn Hoàn lẻ loi một mình đi tới, thậm chí không mang theo một vệ sĩ.
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn một cái liền thấy Chu Tín ngồi trên ghế chính, đáy mắt cô xẹt qua một tia đen tối, sau đó gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Chu Tín vốn còn lo lắng người của Mộ Tư và Lăng Tiêu sẽ xuất hiện, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại đến một mình, ông ta lập tức tràn ngập tự tin: “Hoàn Hoàn tới, mau ngồi đi!”
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng, chỉ tìm thấy hai cái ghế trống ở vị trí sau cùng, là Chu Tín cố tình cho người an bài, mục đích là vì ra oai phủ đầu mẹ con các cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, thong dong đi qua.
Chu Tín nhìn bóng dáng yểu điệu của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt toàn là trào phúng, không ngờ cô dám lẻ loi một mình tiến đến, nên nói cô nghé con mới sinh không sợ cọp, hay là sớm đã dự đoán được kết quả, không tính giấy giụa vô vị nữa?
Nếu là vế sau, coi như cô còn thức thời thông minh.
Nếu là vế trước, đó chính là tự rước lấy nhục!
Chu Tín thăm dò thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn, cố ý nói: “Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu đột nhiên rút khỏi Thịnh Thế, mọi người hết lòng đề cử tôi tạm thời lên chức giám đốc quản lý công ty, tôi ngồi ở đây chắc cô không ý kiến đúng không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Mọi người đều biết, tuy Thịnh Hoàn Hoàn được khen là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, nhưng lại là một đứa vô dụng ở phương diện làm ăn, nếu không Thịnh Xán sẽ không sớm đính hôn cho cô, coi Mộ Tư như người nối nghiệp và con rể để bồi dưỡng.
Đối mặt với những quản lý hàng năm ngồi trên địa vị cao, già giặn cứng rắn như bọn họ, cô nhất định sẽ e dè, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cho nên trong mắt không ít người đều hiện ra ý khinh miệt.
Nhưng chỉ thấy Thinh Hoàn Hoàn lô ra vẻ mặt thong dong, thản nhiên cười nhạt: “Nếu mọi người đã hết lòng đề cử, tất nhiên tôi không có ý kiến”
Nói xong, cô mở laptop ra đặt lên bàn.
Chu Tín nhìn hành động của cô, chỉ cảm thấy cô đang che giấu khẩn trương trong lòng, nụ cười càng thêm hiền lành: “Chuyện quan trọng như thế mà sao chỉ có một mình cô đến, mẹ cô đâu?”