“Có không thì lên xe lại nói, đêm nay ba chúng ta phải tận hưởng gió và tốc
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Nam Tâm lên ghế lái, mình thì mở ghế sau ra ngồi vào.
Nhìn Nam Tầm cột đai an toàn, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu lại ý cười trên khóe miệng: “Chị Nam Tầm, có người theo dõi tụi em, lát nữa lên đường băng nhớ cắt đuôi họ.”
Nam Tầm nhăn mày, sau này nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Chiếc xe sau?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu.
Nam Tầm câm nin: “Ai nha, theo dõi còn trắng trợn như thế, chị còn tưởng là đi chung với tụi em.”
“Là Lam Nhan và Triệu Giai Ca.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ hai cô gái này kiên nhãn và mặt dày như thế, hiện tại cô có xuống xe đi qua chất vấn thì họ cũng không chột dạ, còn quang minh chính đại muốn so một trận chính thức với cô.
Mà cô không muốn chơi với họ.
Nam Tâm nghe hai cái tên này thì khóe miệng nhếch lên trên: “Ngồi ổn.”
Lăng Kha nghe xong lập tức nhét điểm tâm vào miệng, duỗi tay nắm chặt tay vịn, xe “Ầm” một tiếng đã chạy đi.
Lam Nhan xị mặt: “Đổi người, Thịnh Hoàn Hoàn này thật gian xảo, còn đi theo không?”
Triệu Giai Ca dùng hành động đáp lại cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua phía sau, lập tức thấy rõ tình hình: “Họ đuổi theo, người lái xe là Triệu Giai ca.”
Nam Tầm bình tĩnh trả lời: “Lên đường băng rồi chơi với cô ta, đã thật lâu chị không đua xe, lấy cô ta luyện tập đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Thật là vinh hạnh của Triệu Giai Ca.”
Nhìn chiếc xe chậm rì rì trước mặt, Lam Nhan dần dần không có kiên nhẫn: “Nếu không thì bỏ đi, tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang cố ý chơi chúng ta.”
Triệu Giai Ca không cảm xúc mà nói: “Nếu cô không kiên nhãn thì tôi có thể để cô xuống trước.”
Triệu Giai Ca biết đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ luyện xe, cô lái xe đua đi là vì làm quen với nó.
Trước đó Thịnh Hoàn Hoàn luôn không luyện tập, mấy ngày nay nhất định sẽ liều mạng bù lại. Hơn nữa xe đua mới cần chạy nhiều làm quen mới có thể hoàn toàn khống chế.
“Vì sao cô để ý Thịnh Hoàn Hoàn như thế, có lẽ chỉ là chúng ta xem trọng cô, tôi không cảm thấy thực lực của cô ta sẽ cao hơn cô và tôi.”
“Gô sai rồi, Lý Hưng Hoài đã từng bồi dưỡng ra Lý Tỉnh Vũ, người được ông ta xem trọng thì thực lực kém được sao? Tôi muốn so một trận với cô ta trước khi lên sân thi đấu, như vậy trong lòng mới nắm chắc.”
Triệu Giai Ca biết Thịnh Hoàn Hoàn nhất định chưa dùng hết sức trong hai lần tỷ thí trước, còn việc giữ lại bao nhiêu thì cô ta thật sự nhìn không ra.
Tối hôm qua cô ta thua so nhảy, cả cô Nhã cũng đứng ra tâng bốc Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại bình luận trên mạng đều nghiêng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô ta đã thua một lần, cuộc đua quốc tế quyết không thể thua nữa.
Triệu Giai Ca mặt không cảm xúc nhìn về phía Lam Nhan: “Chẳng lẽ cô không muốn biết thực lực chân chính của cô ta, chẳng lế cô cam tâm trở thành làm nền?”
Nhìn gương mặt và đôi mắt này, Lam Nhan đột nhiên hiểu ý của Triệu Giai Ca, nếu thực lực của họ và Thịnh Hoàn Hoàn chênh lệch quá lớn thì vì sao còn phải lên sân thi đấu?
Dù thế nào, các cô cũng không thể làm nền cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thấy Lam Nhan không nói nữa, Triệu Giai Ca lại nói tiếp: “Chuyện cô bị đóng băng đã lan truyền khắp nơi, tối hôm qua Lăng Tiêu còn đến tiệc độc thân của Thịnh Hoàn Hoàn, rồi ra mặt cho cô ta, đây là ly hôn mà còn vươn vấn tình xưa à?”
Sắc mặt Lam Nhan lập tức âm trầm: “Đủ rồi, Triệu Giai Ca, đừng cho là tôi không biết cô nghĩ cái gì.”
“Tôi nghĩ cái gì?”
“Cô muốn mượn tay tôi diệt trừ Thịnh Hoàn Hoàn.”