Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Lăng Thiên Vũ tung ta tung tăng đi đến, đại khái là đói bụng, cậu nắm ống quần cô mà nhìn về hướng cái nồi toả hơi nóng kia.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó có thể chấp nhận cậu là con trai của Lăng Tiêu và Lam Nhan.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn thất thần, Lăng Thiên Vũ kéo kéo ống quần cô, chỉ chỉ cái nồi sôi ùng ục, sau đó vuốt bụng, đôi mắt sạch sẽ trong trẻo đáng thương nhìn cô.

Chỉ một ánh mắt đã làm Thịnh Hoàn Hoàn đầu hàng, cô xoa xoa đầu cậu nhóc, tuy rằng trong lòng nặng nề, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Đói bụng à, đi rửa tay là xong ngay.”

Lăng Thiên Vũ gật đầu, lập tức nghe lời mà đi rửa tay.

Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng bếp liền thấy Lăng Thiên Vũ ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ ngoan ngoãn kia làm người ta đau lòng.

Hôm nay cô gói hoành thánh nhân tôm tươi, tương đối phí thời gian, cô nhìn cậu nhóc ăn say mê, vốn nên cảm thấy tự hào, nhưng lại không nén được chua xót!

Sau khi ăn xong, Lăng Thiên Vũ cầm một bức họa đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần ngượng ngùng.

Cậu nhóc vẽ một đầu bếp đội mũ cao, một tay cầm nồi xẻng, một tay cầm cúp, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhìn một hồi mới phát hiện đầu bếp này là cô.

Cho nên cậu nhóc đang khẳng định và khen ngợi tay nghề nấu nướng của cô?

Nhìn bức họa này, chút nặng nề trong lòng cũng biến mất, Thiên Vũ là Thiên Vũ, dù cậu là con ai cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu là cún con của cô, cún con tri kỷ.

“Đẹp ghê, Thiên Vũ giỏi quá.” Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ nhận lấy, bỗng nhớ tới bức tranh làm Lăng Thiên Vũ mất khống chế, cậu từng nói hai ác ma trong tranh là ba mẹ.

Nếu Lam Nhan là mẹ Thiên Vũ, vậy nữ ác ma mang giày cao gót dẫm lên tay Thiên Vũ còn không phải là Lam Nhan?

Thiên Vũ nói nam ác ma kia không phải Lăng Tiêu, hơn nữa Thiên Vũ sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa nên đã xé bỏ vứt vào bồn cầu, còn bảo cô giữ bí mật cho cậu.

Thiên Vũ làm như vậy là không muốn Lăng Tiêu biết mình từng bị ngược đãi, hay là không muốn Lăng Tiêu biết là ai ngược đãi cậu, hoặc là cậu đang bảo vệ cho hai kẻ ngược đãi kia?

Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng thấy ớn!

Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, người duy nhất có thể cho cô đáp án chỉ có cậu nhóc trước mắt. Nhưng làm như vậy không khác gì lại xé toạc vết thương của cậu.

Chung quy Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không đành lòng, cậu nhóc vừa mở lòng mình một chút, cô hy vọng cậu vĩnh viễn đừng nhớ tới những quá khứ hắc ám đó.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân, cô dẫn Lăng Thiên Vũ trở về Thịnh gia, Thịnh Tư Nguyên và Chúc Văn Bội đều có mặt, nhưng lại không nhìn thấy gia đình Thịnh Giai Minh.



“Ông ngoại, bà ngoại, sao nhà cậu không tới?”

Thịnh lão thái thái trả lời: “Cậu và mợ con đang bận chuyện hiệu thuốc, không rảnh lại đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Không bao lâu nữa là khai trương đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn biết cuối cùng mẹ vẫn cho cậu hai cửa hàng, cô không có gì phàn nàn về cậu, nhưng lại chướng mắt bộ mặt tham lam của Hứa Hương Tuyết, chỉ cầu mong bà ta và Thịnh Đình Đình biết đủ và cảm ơn.

Thịnh lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa là khai trương.”

Thịnh lão thái thái lại hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện tầng hầm, cái này liên quan đến việc nhà của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nói nhiều với họ, chỉ nói ra dì Hà lén nuôi con, tâm trí không được đầy đủ, rất đáng thương.

Đều là người khôn khéo, họ nghe ra mập mờ trong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng biết không tiện hỏi nhiều, chỉ cần không uy hiếp đến Thịnh Hoàn Hoàn là được.

Hàn huyên một lát, Cố phu nhân dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai cụ mặc đường trang và sườn xám trước mắt mới phản ứng chậm mà đoán được họ có chuyện muốn nói với cô: “Ông bà gọi con đến là có chuyện muốn nói sao?”

Điều đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến là Thịnh Xán.

Thịnh Xán đã hôn mê hơn hai tháng, đến nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cô lo ông ngoại bà ngoại sẽ nói ra kết quả làm cô khó có thể chấp nhận.

Thịnh lão thái thái nhìn về phía ông lão bên cạnh: “Bà và ông ngoại con thật sự có chuyện muốn nói.”

Nhìn dáng vẻ thận trọng của hai cụ, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn bất giác cứng đờ.

Rốt cuộc bàn tay quay hạch đào của Thịnh Tư Nguyên cũng dừng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con có hứng thú học trung y không?”

“Học trung y?” Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở ra, thì ra không phải chuyện của ba: “Sao ông bà lại đột nhiên hỏi như thế?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác không thể hiểu được, cô chưa từng tiếp xúc y học, huống chi là trung y.

Phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong dự đoán của Thịnh Tư Nguyên: “Việc này hơi đột ngột, nhưng không sao, con có thể suy xét kỹ, nếu hiện tại con còn chưa có mục tiêu cuộc đời thì học y cũng là lựa chọn không tồi.”

Có tùy tiện quá không?



Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Không phải chị họ đang học sao, hơn nữa con chẳng có cơ sở gì cả, hiện tại bắt đầu học có muộn quá không?”

Mắt Thịnh Tư Nguyên sáng ngời: “Không muộn, không muộn, chỉ cần con muốn học thì lúc nào cũng không muộn, còn chị họ con, con cũng thấy rồi, tâm tính nó quá giống mẹ nó... Ai!”

Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nhận xét về tâm tính của Thịnh Đình Đình, nhưng cô thật sự chưa từng suy xét chuyện học y, cái này làm cô thực khó xử.

Thịnh lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, kéo tay cô qua nhẹ nhàng vỗ: “Con bé ngốc này, con không cần vội trả lời ông bà, suy xét cho kỹ đi, đúng lúc bà và ông ngoại con phải đến Hàn Quốc một chuyến, lúc trở về trả lời ông bà cũng không muộn.”

“Ông bà muốn đi Hàn Quốc?”

Hai cụ vừa về nước không lâu, sao lại muốn đi Hàn Quốc?

Thịnh lão thái thái cũng thực nghi hoặc: “Con không biết? Tối hôm qua Lăng Tiêu dẫn Đường Dật tới tìm ông ngoại con, mời ông bà đi Hàn Quốc một chuyến, có một bệnh án rất khó giải quyết.”

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Tối hôm qua Lăng Tiêu đi tìm ông bà sao, mấy giờ?”

Thịnh lão thái thái nghĩ nghĩ: “Rất trễ, bà với ông ngoại con đã ngủ rồi, chắc khoảng 12h đến 1h gì đấy, Lăng Tiêu không nói với con à?”

12h đến 1h, lúc ấy Lăng Tiêu đang ở chung phòng với Lam Nhan trong Thịnh Thế Danh Môn mới đúng. Nói như thế, tối hôm qua Lăng Tiêu đưa Lam Nhan đến khách sạn xong thì đã rời đi?

Không biết vì sao, cảm giác nặng nề trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở thành hư không.

“Hoàn Hoàn?”


“À, hôm nay con dậy trễ, Lăng Tiêu đã đến công ty, cho nên anh ấy còn chưa kịp nói chuyện này với con.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giải thích, ngẫm nghĩ xong lại hỏi: “Có phải người bệnh kia họ Hàn không?”


“Đúng, con cũng biết à?”


“Dạ, tối qua Lăng Tiêu có nói với con.”


Trước kia Hàn Tín phu nhân tới Hải Thành là để tìm bác sĩ cho Hàn lão gia tử, cuối cùng bị Đường Dật giành được, buổi tiệc lần đó cô cũng có mặt, cho nên mới biết rõ như vậy.


Xem ra bệnh của Hàn lão gia tử còn nghiêm trọng hơn dự đoán, cả Đường Dật đều bó tay hết cách.


Nhưng sao Lăng Tiêu và Đường Dật lại tìm tới ông ngoại, chẳng lẽ y thuật của ông ngoại còn cao siêu hơn Đường Dật?


Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình cần tìm hiểu về ông bà ngoại lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK