Giờ khắc này, khuôn mặt Chu Tín đã đen thui: “Tôi không biết cô đang nói gì."
"Không thừa nhận cũng không sao, cảnh sát đang thẩm vấn tên trộm kia, tôi nghĩ hắn không chỉ làm giúp ông có chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc Tống quản lý đã nói chuyện với Dương Lập xong rồi, tôi đoán lúc này Dương Lập nhất định rất phẫn nộ."
Vừa nói xong thì vách tường kế bên đã truyền đến hai tiếng "Đùng đùng", tiếng gào thét của Dương Lập quá lớn nên dù phòng cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn được tiếng kêu như giết heo đó: “Chu Tín ông hại tôi, ông chết không yên lành..."
Sắc mặt Chu Tín trắng nhợt: “Tôi không có làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn cười: “Một tỷ đã vào tài khoản của ông mà ông lại nói mình không làm gì, ai mà tin? Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cảm thấy rất hứng thú với những lời kế tiếp của Dương Lập."
Lúc này rốt cuộc Chu Tín cũng không nhịn được nữa mà đỏ mắt nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Là mày, là con tiện nhân này hại tao..."
Nhưng Chu Tín còn chưa đụng phải Thịnh Hoàn Hoàn thì đã bị cảnh sát đè xuống đất, đôi còng tay lạnh lẽo đã còng lên tay ông ta.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi đi đến trước mặt Chu Tín và ngồi xuống: “Ông còn chưa biết đâu, khi ông vừa bị mang đi thì Cao Tễ đã không kịp chờ đợi phản bội ông, nói ra tội ác những năm qua của các người ngay trước mặt mọi người, không bỏ sót cái nào cả."
Hai mắt Chu Tín đỏ ngầu, cắn răng nói: “Không có khả năng, Cao Tễ không ngốc như vậy."
"Không, Cao Tễ thông minh hơn ông nhiều, hơn nữa còn có một kim bài miễn tử, ông ta đã cứu mạng ba tôi."
Giờ khắc này Chu Tín chỉ còn lại tuyệt vọng, tất cả đường lui của ông ta đều bị Thịnh Hoàn Hoàn phá hỏng.
Chu Tín giật mình mười mấy giây, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng, cuối cùng cười lên một tiếng: “Ha ha, không nghĩ tới Chu Tín này thông minh cả đời, cuối cùng lại thua trong tay cô, ha ha ha..."
Đã nói đến đây rồi, cũng không cần thiết tiếp tục nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, quay người đi ra ngoài.
"Hoàn Hoàn." Lúc này Chu Tín lại gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước nhưng không quay đầu.
Giọng Chu Tín đã khàn đặc: “Có lỗi lầm gì cũng là do tôi, hi vọng cô đừng trút giận lên con tôi, tụi nó không biết gì cả."
Ông ta đã làm bao nhiêu chuyện thì tự ông ta biết, nửa đời sau nhất định phải sống trong tù, nhưng làm một người cha, ông ta không muốn con cái mình bị liên lụy.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Tôi là người có nguyên tắc, con cái của ông có vô tội hay không sẽ được pháp luật phán quyết."
Sau khi đi ra từ cục cảnh sát, Tống Chí Thượng đã đợi cô trong xe, Trần Anh Kiệt cũng ở trong đó...
Tối hôm qua sau khi Trần Anh Kiệt bắt được tên trộm thì gần như đã đánh hắn tàn phế, sau đó mới bàn điều kiện với hắn, bảo tên trộm thừa nhận mình bị Chu Tín sai khiến xâm nhập Thịnh Thế ăn cắp tủ sắt.
Mà Trần Anh Kiệt sẽ cho hắn một khoản tiền để sau khi ra tù hắn không bị tiền tài vây khốn.
Trở lại công ty, Cao Tễ, Phương Tử Hiên và mười nhân viên đã hoàn thành bàn giao, ôm đồ của họ chật vật đi ra khỏi Thịnh Thế dưới sự chỉ trỏ của mọi người.
Đến lúc này, nanh vuốt Chu Tín để lại ở Thịnh Thế đã bị nhổ sạch, Thịnh Hoàn Hoàn tránh được nổi lo về sau, chỉ cần chuyên tâm kinh doanh công ty thì sẽ dẫn dắt Thịnh Thế sáng tạo huy hoàng.
Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn lại mở hội nghị cấp cao, cảm xúc của các cao tầng vẫn không cao, mãi đến khi người của Đường Thị xuất hiện trong phòng họp rồi giao dụng cụ cho cô.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới giải thích với mọi người: “Đây mới là đồ thật, thứ mà Chu Tín trộm đi đã được đổi rồi, không có kỹ thuật trung tâm, dự án của chúng ta có thể tiếp tục tiến hành."
Trong nháy mắt, toàn bộ không khí của phòng họp trở nên phấn chấn hẳn lên.
Thịnh Hoàn Hoàn rất hài lòng nên điểm danh Tương Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm mà nói: “Làm rất tốt, chờ dự án thành công tôi sẽ phát một số tiền thưởng phong phú cho tất cả mọi người."
Mọi người lập tức nhiệt tình hẳn lên: “Cảm ơn Thịnh tổng."
Sau khi hội nghị kết thúc thì cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ký mấy văn kiện, nhẹ nhàng hơn trước đó quá nhiều.