Trở lại Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bị người ta châm biếm “Sao nhanh vậy đã trở về rồi, xem ra còn chưa gặp mặt được Đường tổng nữa”
“Vốn dĩ chỉ là một đứa con gái chẳng hiểu cái gì cả, chúng ta đừng ôm hy vọng quá lớn với cô ta”
“Làm nhiều ít nói lại, coi chừng như Trần Hạo Thiên đó, bị cảnh sát bắt đi cũng không biết là chuyện gì.”
“Làm việc làm việc, cứ như vậy thì rất nhanh chúng ta sẽ thất nghiệp thôi
Nghe từng câu trào phúng này, Thịnh Hoàn Hoàn thẳng lưng đi vào văn phòng giám đốc, cứ như chẳng có gi xảy ra mà xử lý văn kiện đầy bàn.
Bốn giờ rưỡi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn cầm túi văn kiện rời khỏi công ty trước.
Phía sau lại là một tràng bàn tán, giờ còn chưa tới thời gian tan tầm đã ngồi không yên, quả nhiên là thiên kim tiểu thư yếu ớt mỏng manh, không chịu nổi chút khổ nào.
Chuyện Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm trước thời gian lập tức truyền tới tai cao tầng công ty, đám cao tầng châm biếm, xem ra bọn họ đã quá lo lắng.
“Mới ngày đầu tiên đi làm đã ngồi không yên, loại người này chịu nổi trọng trách sao?”
“Tôi thấy không bao lâu nữa cô ta sẽ chịu không nổi chạy lấy người”
“Dù sao vẫn còn trẻ, tâm cao khí ngạo, phỏng chừng đã bị đả kích ở Đường thị, không chịu được chúng ta cười nhạo nên chạy trước.”
Dương Lập cười cười, hỏi thư ký bên cạnh: “Cô ta xử lý xong những văn kiện đó rồi?”
Thư ký gật đầu: “Đúng vậy tôi cố ý làm sai mấy số, đều bị cô ta khoanh tròn trả về”
Nhanh như thế đã tìm ra sai lầm sao?
Dương Lập hơi bất ngờ: “Có người giúp cô ta?” Thư ký lắc đầu: “Không có.”
Dương Lập gật đầu, xem ra ông ta phải thật sự cách nhìn với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngày mai tiếp tục tăng lớn lượng công việc.”
Tuy răng ông ta có nhược điểm năm trên tay Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cũng có rất nhiều cách trị cô, làm cô hiểu vị trí kia không phải dễ ngồi như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên xe đau nhức toàn thân mới hiểu được sự vất vả và áp lực trước kia của Thịnh Xán, nhưng cô chưa bao giờ có nghe thấy ba oán giận một câu!
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc cái cổ cứng đờ, lái xe rời khỏi Thịnh Thế.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào tấm thẻ của lễ tân mà thành công tiến vào hầm gara của tập đoàn Đường thị.
Tuy răng Tống Chí Thượng không biết thân phận của giám đốc tân nhiệm Đường thị, nhưng lại nghe thấy đối phương là một người đàn ông còn trẻ.
Đàn ông trẻ đều có một sở thích tương tự, chính là xe.
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi đi tới, rốt cuộc cũng thấy được một chiếc Bugatti màu đen.
Hai bên chiếc Bugatti này không có xe đậu, chỉ có nó cô đơn ở đó, đường cong thân xe đen nhánh trông rất khí phách
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức có thể khẳng định đây là xe của Đường tổng, cô đậu xe ở gần Bugatti, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Không ai biết Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm trước là vì chạy đến ẩn nấp trước thời gian Đường thị tan tầm.
Đường tổng thần bí đến mấy cũng phải đi làm tan tầm đúng không?
Chờ một hơi đến tận hai giờ, trong lúc này có không ít người lái xe rời đi, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vấn không chờ được chủ nhân của chiếc Bugatti.
Khoảng 7 giờ, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy được một bóng dáng cao gầy đi ra từ cửa thang máy.
Vừa rồi thang máy kia chưa từng mở ra, cô suy đoán có thể đó là thang máy chuyên dụng của giám đốc.
Bóng dáng cao gầy kia đi ra từ thang máy xong thì đi thẳng đến chiếc Bugatti, hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Thịnh Hoàn Hoàn.
Ánh đèn bãi đỗ xe lờ mờ, Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn rõ diện mạo của người nọ, thấy anh ta tới gần Bugatti, đèn xe phía trước sáng lên thì lập tức xách cặp da xuống xe, bước nhanh chặn trước đầu xe.