Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh phu nhân đau lòng Thịnh Hoàn Hoàn, biết áp lực của cô rất lớn nên không dám ép chặt quá: “Được, mẹ không ép con, ăn nhiều một chút đi con, con gầy quá."

Tập đoàn Thịnh Thế.

Ngày hôm sau sau khi giành giải quán quân, các fan và phóng viên vẫn rất săn đuổi Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cổng Thịnh Thế có rất nhiều người.

Thịnh Hoàn Hoàn được các vệ sĩ bảo hộ mà vội vàng bước vào công ty.

Lúc này nhân viên của Thịnh Thế đang tập hợp tốp năm tốp ba xì xào bàn tán, bầu không khí cả Thịnh Thế rất khẩn trương, cực kỳ áp lực.

Chuyện tối hôm qua đã lan truyền ở công ty, hiện tại lòng người đang rất bàng hoàng.

Nếu như không tìm về được tủ sắt thì công ty không chỉ mất dự án lớn Đường Thị này mà còn phải bồi thường cho Đường Thị một số tài chính kếch xù, có thể Thịnh Thế sẽ suy yếu vì chuyện này.

Hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đoạt giải quán quân, thân là nhân viên của Thịnh Thế nên họ cảm thấy rất tự hào, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua làm họ khó tránh khỏi oán giận lây Thịnh Hoàn Hoàn.

Trong cuộc hội nghị thông lệ mỗi ngày, Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống thì cảnh sát đã đến, gọi Thịnh Hoàn Hoàn và quản lý phòng an ninh ra để tìm hiểu tình hình.

"Nếu không tìm về được thứ đó thì chỉ sợ công ty của chúng tôi sẽ bị kiện cáo."

"Tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ, lớn tuổi như vậy còn bị một con ranh mắng, thật là đáng giận."

"Đúng thế, mắc mớ gì đến chúng ta, Đường Thị giao thứ đó cho Thịnh Hoàn Hoàn, thứ đó mất trên tay cô, dựa vào cái gì lấy chúng ta ra trút giận?"

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi, các cao tầng tức giận bất bình, sắc mặt ai cũng mỏi mệt, vì chuyện tối hôm qua mà họ cả đêm không ngủ.

Dương Lập thêm mắm thêm muối: “Dựa vào cái gì, dựa vào người ta là Thịnh tổng chứ sao..."

Một câu của Dương Lập lập tức nhóm lên lửa giận trong lòng các cao tầng.

"Lúc trước Tống Chí Thượng không nên bỏ phiếu cho cô ta, gặp có chút chuyện thì đã không giữ được bình tĩnh như con ruồi không đầu."

"Không phải sao, cũng không biết Tống Chí Thượng và Trần Văn Huy nghĩ thế nào, nếu hôm nay người tọa trấn là Chu tổng giám thì có xảy ra chuyện như vậy không?"

Cao Tễ cũng châm ngòi thổi gió theo: “Người ta một lòng tập trung trên đường đua, đâu có tâm tư quản lý chuyện của công ty, nếu không vật quan trọng như vậy sẽ không bị trộm dễ dàng thế, truyền ra ngoài làm trò cười cho người khác."

Dương Lập phụ họa: “Không phải sao, trước kia công ty chúng ta chưa từng xảy ra chuyện này, con ranh Thịnh Hoàn Hoàn kia nhất định không giải quyết được chuyện nghiêm trọng như vậy, đến lúc đó còn phải dựa vào đám già chúng ta."

Cả đám cao tầng đều tán đồng gật đầu, bất mãn trong lòng đối với Thịnh Hoàn Hoàn chồng chất đến tột độ.

Tống Chí Thượng không có ở đây nên Thẩm Nam và Lý Nhị đều không dám nói chuyện.

Lúc này Dương Lập lớn tuổi nhất nhìn về phía Chu Tín: “Chu tổng giám, ông nói một câu đi, bây giờ ông là người tâm phúc của chúng tôi."

Chu Tín trầm giọng nói: “Còn có cách nào, dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng là tổng giám đốc công ty, nhiều chuyện tôi cũng phải nhìn sắc mặt của cô ta."

Dương Lập tận tình khuyên bảo: “Ông không thể không quản chuyện này, tiếp theo còn có một đống chuyện khác nữa, nếu ông ta cứ để Thịnh Hoàn Hoàn làm chủ thì Thịnh Thế coi như xong rồi."

"Đúng vậy, phải quyết định chuyện này thật nhanh, chúng tôi đều đồng ý để ông ra mặt toàn quyền xử lý chuyện này."

"Tôi tán thành."

"Tôi cũng đồng ý..."

Chu Tín đặc biệt vui mừng, đây là cục diện mà ông ta tha thiết ước mơ, mặc dù đến hơi trễ nhưng cũng đáng giá.

Chu Tín trầm mặc một lát rồi mới nặng nề gật đầu: “Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi sẽ làm chủ thay mọi người một lần..."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của bọn người Chu Tín và Dương Lập trong video, môi đỏ khẽ mở nói với cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, tôi hoài nghi tủ sắt của công ty chúng tôi bị hai người này trộm đi, tôi xin cảnh sát đến nhà họ điều tra."

Cảnh sát lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thịnh tổng, không có chứng cứ và lệnh xét nhà thì chúng tôi không thể xông tới nhà dân được."

Thịnh Hoàn Hoàn rút một trang giấy từ túi công văn ra rồi đưa cho cảnh sát: “Tôi đã chuẩn bị trước cho các vị."

Đó là một lệnh xét nhà đã đóng con dấu.


Cảnh sát ngẩn người, nghĩ thầm người phụ nữ này không đơn giản, trên mặt lại hết sức nghiêm túc: “Xin để tôi gọi điện thoại xác định lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK