Sau khi xe dừng lại, Lăng Tiêu ném cho Thịnh Hoàn Hoàn một khẩu súng, để lại một câu “Ở lại trong xe”, sau đó dẫn người vọt vào rừng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn khẩu súng bên cạnh, không chút do dự mà cầm lên.
Cô không xuống xe, Lăng Tiêu mang theo mười mấy vệ sĩ vào rừng, nếu họ cũng không thể cứu người thì cô đi vào có tác dụng gì?
Cô có thể bảo vệ bản thân, không gây phiền thêm cho người khác đã là giúp đỡ rồi.
Sau khi tiến vào cánh rừng, đám người Lăng Tiêu chỉ có thể lần theo dấu vế người đi qua để lại trong rừng, mãi đến khi “Phanh” một tiếng súng vang lên từ trong đó
Tiếng súng ở rất gần, Lăng Tiêu lập tức bắn ba phát lên trời.
Vinson nấp trong rừng cây thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói với Lăng Hoa Thanh bên cạnh: “Lăng thiếu tới, hiện tại chúng ta họp mặt với họ, tôi dẫn bọn chặn đường rời đi, ông chạy... Từ từ, hình như chúng đi rồi.”
Ở vị trí phục kích tốt nhất nào đó trên cao, một người đàn ông cất súng đi, lấy di động ra gọi: “Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Vậy trở về đi! Đừng để lại dấu vết, lần sau lại tìm cơ hội ra tay.”
Người đàn ông cất điện thoại đi, dẫn người cấp tốc rút lui.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn thấy mấy người đàn ông đi ra từ trong rừng, một người trong đó có vác súng, đáng tiếc họ đều đeo khẩu trang đen, không thấy rõ diện mạo.
Sau khi đi ra, mấy người đàn ông lập tức chia nhau ra rời đi.
Người đàn ông vác súng leo lên một chiếc xe máy, Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ kéo cửa sổ xe xuống, nhắm họng súng vào bánh của xe máy.
Cùng lúc đó, người đàn ông đã phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nghiêng mặt qua nhìn về hướng cô với ánh mắt sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi đỏ, quyết đoán bóp cò súng.
“Phanh!” Viên đạn bắn trúng vào bánh xe, xe máy lập tức mất khống chế.
Người đàn ông vội bỏ xe nhảy xuống, lưu loát lăn lộn hai cái, đứng lên không chút vết thương, có thể thấy được võ nghệ rất lợi hại.
Trong rừng cây, Lăng Tiêu nghe hướng tiếng súng vang lên, mắt đen lập tức trầm xuống, lạnh lùng khủng bố, còn mang theo một tia lo lắng.
“Các người ở lại đón người.”
Sau khi để lại một câu, bóng dáng Lăng Tiêu lập tức biến mất.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn quyết đoán bắn ra phát thứ hai: “Phanh...”
Người đàn ông bật cao lên trời rồi vọt nhanh về hướng cô, bước chân làm người ta không thể nắm lấy, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Tìm đường chết.”
Tuy võ nghệ của người này rất cao siêu, nhưng kỹ thuật xạ kích của Thịnh Hoàn Hoàn rất nhanh, còn rất... Chuẩn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại bóp cò súng, viên đạn xẹt qua vai người đàn ông, để lại một vết máu.
Trên vai đau đớn làm đáy mắt người nọ xẹt qua một tia khiếp sợ, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại bắn súng giỏi như vậy, trừ khiếp sợ ra còn có chút trầm trồ.
Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn bắn phát thứ ba, một tiếng súng khác đã vang lên, mục tiêu chính là người đàn ông chỉ cách cô mấy mét.
Thời khắc Lăng Tiêu lao ra từ rừng cây thì người đàn ông đã phát hiện hắn, cho nên phát súng này đã bắn hụt. Gã lập tức rút khẩu súng phía sau ra rồi bắn trả, sau đó lại lách qua một bên, dựa vào sau một cây đại thụ.
Người đàn ông đặt tay lên tim, nơi này đập rất nhanh rất mạnh như muốn lao ra ngực gã.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang chậm rãi nhếch lên, gã không ngừng lại mà lập tức rời khỏi nơi đó, trong lòng thầm nói: Cô gái, chúng ta sẽ gặp lại.
Lăng Tiêu cũng không đuổi theo, đôi chân thon dài vội chạy về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay kéo cửa xe ra.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, chỉ súng về hướng hắn: “Lăng Tiêu?”
Nhanh như thế mà hắn đã trở về?
Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại rất dọa người, bởi vì hắn thấy cửa sổ xe mở ra: “Cô muốn tìm cái chết sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn buông súng xuống: “Tôi có tự tin bắt lấy gã đó.”
Nếu hắn không xuất hiện thì phát thứ ba sẽ trúng.
Lăng Tiêu cả giận nói: “Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?”
Cô không nhìn thấy trong tay đối phương có súng sao?
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trầm xuống, mặt không khỏi trắng bệch: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ có lẽ giúp đỡ được một chút.”
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không đẹp lên: “Nhớ kỹ, tôi không cần cô giúp, càng không cần cô tự cho là đúng làm chuyện gì vì tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, thấp giọng mà nói: “Lần sau sẽ không.”
Nói xong, cô đặt súng trước mặt Lăng Tiêu, sau đó đóng cửa sổ lại.
Lăng Tiêu trầm mặt cất súng đi, sau đó đóng cửa xe.
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, gần đây không biết như thế nào mà cứ thích rơi nước mắt.
Không bao lâu sau, cửa xe lại mở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi, Lăng Tiêu đứng ngoài cửa nhìn cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều, duỗi tay ra: “Xuống đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Không cần.”
Cô né tay khỏi Lăng Tiêu mà bước xuống.
Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Vinson và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh.
Người đàn ông trung niên này có mái tóc rất ngắn, cao cao gầy gầy, trông rất nhã nhặn, da hơi tái nhợt, nhưng nhìn rất tinh thần.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán chắc người này chính là ba ruột của Lăng Tiêu - Lăng Hoa Thanh.
Nhìn ra diện mạo của Lăng Tiêu giống An Lan hơn.
Lăng Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, thu lại bàn tay trống rỗng, đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn rồi giới thiệu với Lăng Hoa Thanh: “Ba, đây là vợ con - Thịnh Hoàn Hoàn.”
Sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cứng rắn: “Gọi ba.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật môi, cố vài lần mới gọi ra được.
Lăng Hoa Thanh đánh giá liếc nhìn cô, ánh mắt không làm người ta phản cảm, sau đó gật đầu cười nhạt: “Thịnh Hoàn Hoàn, không tồi.”
Không nói gì nhiều, mọi người lên xe rời khỏi nơi này.
Xe trở lại cổng ngục giam, lúc này nghênh đón đoàn xe vừa mới đến, Lăng Hoa Thanh xuống xe trò chuyện với đám bạn cũ ngày xưa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe nhìn Lăng Hoa Thanh, không biết vì sao cô cứ cảm thấy nụ cười của Lăng Hoa Thanh rất giả, tựa như ấn tượng đầu tiên lúc trước cô gặp Lệ Hàn Tư.
Là ai muốn giết ông ta?
Một người mới ra tù trắng tay, là thù hận như thế nào mà không thể không giết ông ta?
Chẳng lẽ là người nhà của “Gian phu”?
Lăng Tiêu ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, đang gọi điện thoại bảo người điều tra việc này, đào ba thước đất cũng phải bắt được người phía sau màn.
Sau khi cúp điện thoại, trong xe là một mảnh yên tĩnh.
Tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn hạ xuống, không nhúc nhích trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Lăng Tiêu cũng mang tâm sự nặng nề, không khí hoàn toàn tương phản với lúc tới.
Khi trở về, Lăng Thiên Vũ và họ đi cùng một chiếc xe, đối mặt với đứa cháu chưa bao giờ gặp mặt, Lăng Hoa Thanh cũng không quá thân thiết, chỉ vỗ vỗ đầu cậu rồi cười cười.
Trở lại nhà cũ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được dì Hà, cô không khỏi nhớ tới Tích Nhi dưới tầng hầm, lập tức nhận ra ý đồ của dì Hà.
Lần trước sau khi trở về từ bệnh viện, cô nói với dì Hà, muốn xác định Tích Nhi có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh không thì phải có DNA của hai người mới làm được.