Trương Diệc Đình lui đến cửa nhưng vẫn không có đi ra ngoài mà vẫn hung tợn nói: “Nhị gia! Ông đừng giúp cô ta. Ông giúp ai cũng được, chỉ là không được giúp cô ta!”
Trong lòng Lăng Vi âm thầm phỉ nhổ, Trương Diệc Đình loại đàn bà không biết xấu hổ như cô! Trước kia làm nhiều chuyện xấu xa như vậy bây giờ còn muốn làm chó điên tới cắn cô?
“Nhị gia — mau đến ăn cơm!” Lúc này, Một đám trẻ từ bên ngoài vào tới, đã sắp đến giờ ăn cơm, bên phòng bếp kia cũng đã nấu thức ăn xong đang bắt đầu bày lên bàn.
Các thân thích cũng tới gần hết. Bởi vì, sân của Trương Tiên Linh rất là lớn, lại là trưởng bối lớn tuổi nhất trong thôn, cho nên, bình thường tụ họp đều là ở nhà ông.
Trương lão tiên sinh nói với ba của Hàn Yến: “Sau khi ăn xong rồi chúng ta bàn lại. Trước tiên hãy ăn một bữa cơm ở nhà tôi trước, sau khi ăn xong rồi nói.”
Ba Hàn và Lăng Vi cũng không có từ chối, đi theo Trương lão tiên sinh ra ngoài ăn cơm.
Hai người ngồi bên tay trái tay phải của Trương lão tiên sinh.
Trên bàn cơm, đột nhiên có một vị phu nhân đoan trang “Di”, bà vẫn nhìn chằm chằm Lăng Vi: “Dường như tôi đã từng nhìn thấy cô… tôi có quen với cô à? Cô biết tôi không?”
Lăng Vi mỉm cười với bà, cũng cảm thấy vị phu nhân này….có gì đó rất quen thuộc.
Nhưng mà, Lăng Vi dám xác định, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, cũng thật…. không có nhận ra vị phu nhân này.
Đám người đang ăn cơm, đột nhiên vị phu nhân kia “A” lên.
“Ai nha — Thải Vi! Cô là Thải Vi sao? Là Thải Vi giúp trường tiểu học Vân Sơn sao! Tôi đã từng xem truyện tranh của cô! Tôi nhớ cô! Tôi nói làm sao… lại cảm thấy cô quen thuộc như vậy!”
Phu nhân kia ném đôi đũa, nhanh chóng đứng lên, bà đi đến bên cạnh Lăng Vi nói tay cô —
“Tiểu Thải Vi, là cô sao? Không sai không sai… Cô chính là tiểu Thải Vi… tôi là hiệu trưởng của trường tiểu học Vân Sơn! Tôi dạy học ở một cái thôn nhỏ thuộc Nam Lĩnh Ngô Huyền, mỗi tháng cô đều chuyển tiền cho chúng tôi! Tôi nghe nói, cô còn tài trợ cho rất nhiều trường học nghèo khó. Cô thật là quá hiền lành! Tôi vô cùng muốn biết cô, vẫn luôn chú ý đến cô! Không nghĩ tới, tôi vừa trở về quê một chuyến lại có thể gặp được cô!”
Lăng Vi cũng rất kích động đứng lên nói: “Trương hiểu trường bà có khỏe không, tôi là Thải Vi.” Nhưng mà… cô tài trợ quá nhiều trường tiểu học, thật sự mà nói cô cũng không biết trường học Vân Sơn là ở đâu.
Phu nhân vô cùng vui vẻ nắm tay cô, nắm đến tay của Lăng Vi cũng trắng bệch, bà quá kích động.
“Thật sự là cô! Thật sự là Thải Vi! Thật là quá tốt rồi —” Bà có chút ăn nói không rõ ràng luôn rồi: “Tôi đã từng gửi hình ảnh tập thể của trường học chúng tôi cho cô, nếu mà cô đã từng xem hẳn là cô sẽ có ấn tượng với tôi.”
“À đúng rồi…” Lăng Vi là có ấn tượng, cô đã từng xem những hình ảnh đó, cho nên mới cảm thấy hơi quen quen.
Trương hiểu trưởng lập tức đẩy đứa bé bên cạnh cô qua một bên, ngồi bên cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi cũng ngồi xuống, Trương hiệu trưởng vô cùng kích động, nói chuyện bà dạy ở vùng núi liên miên không ngừng.
Vừa nói, vừa khen Lăng Vi, nói rõ ràng cô chỉ là một cô nhi, nhưng lại cố gắng kiếm tiền nuôi mình, còn có thể trợ giúp người khác.
Bà nói: “Thải Vi cô gái này, từ mười tám tuổi đã bắt đầu chuyển tiền cho những trường tiểu học nghèo khó, Trương Thủy Cầm tôi có thể vỗ ngực nói, tôi đứng ra đảm bảo cho cô gái này! Nhân phẩm tuyệt đối là tốt không ai bằng! Đừng nói cô ấy có tiền hay không…. chỉ cần cô ấy có tấm lòng lương thiện như vậy là được rồi! Hiện tại trong xã hội này, rất nhiều người có tiền, sau đó đem gửi ngân hàng, chỉ biết tốt cho mình, nhưng chưa chắc có thể nghĩ đến người khác.”
Trương Thủy Cầm vô cùng cảm khái nói: “Hoa hạ chúng ta có câu nói: Nghèo thì giữ được mình, giàu thì giữ cả thiên hạ. Tiểu Thải Vi chỉ 18 tuổi là có thể nghĩ đến người khác rồi. Cô ấy không có tiền còn tài trợ cho người khác! Bác hai, ngay cả cô ấy mà bác còn không giúp thì bác muốn giúp ai nữa chứ?”