Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối, hơn chín giờ, trong rừng đặc biệt yên tĩnh. Lăng Vi và Diệp Đình đình đứng gác ở bên ngoài. Còn có mấy tên đội viên đặc chiến, trông chừng mấy cái lều khác.
Những người khác đang nghỉ ngơi.
Lăng Vi nói: “Tiểu Bát đã chỉ rõ cho chúng ta là khu vực này, chắc chắn sẽ không sai. Theo lý mà nói, không thể tìm không ra. Hay là chúng ta chưa đủ tỉ mỉ.”
Diệp Đình nói: “Nếu tìm dễ dàng như vậy, đã không có nhiều người sau khi đến, lại trở về vô công.”
Anh nhìn xung quanh một vòng, nói: “Qua đêm nay, anh phỏng đoán nhóm người kia sắp đuổi kịp chúng ta. “Lăng Vi có chút lo lắng, cô ôm eo anh, dựa vào trong ngực anh. “Nếu không, đem các anh em cũng quát lên chứ?”
“Không cần, đã có Tiểu Bát trông chừng, có động tĩnh, anh ta sẽ thông báo trước cho chúng ta. Các anh em đã quá mệt mỏi, để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một lát.”
Buổi tối 11 giờ 05 phút, đột nhiên nghe được máy truyền tin vang lên: “Là Tiểu Bát!”
Lăng Vi nhấn mở máy truyền tin, cứ tưởng là kẻ thù đuổi theo tới, lại không nghĩ rằng Tiểu Bát nói: “Tôi đã tính ra vị trí tượng phật thứ năm.”
“Ở nơi nào?” Lăng Vi vội vàng hỏi.
Tiểu Bát nói: “Chỗ này cách mọi người hơi xa một chút. Đi về hướng ba giờ khoảng 1908 thước. Chúng ta hôm qua tìm kiếm phương hướng quả thật sai rồi, tôi thử dùng công thức tính toán một chút, phát hiện bốn tượng phật rải rác là có quan hệ vận toán (operation), tôi cùng Thiên Mặc thử tính một chút, trung gian còn dùng đến công thức hắc khách. Mọi người cứ đến nơi này tìm trước, tôi nhìn vòng ngoài một chút xem có động tĩnh gì không.”
Lúc này, Lý Thiên Mặc từ trong lều chui ra, anh mang túi đeo lưng của mình, hiển nhiên Tiểu Bát và Diệp Đình cũng chui ra sau đó, Lý Thiên Mặc đã thu dọn xong hành lý của mình.
Lý Thiên Mặc nói: “Tôi và anh Bát tính ra vị trí tượng phật thứ năm, không biết có đúng hay không, chúng ta phải đến đó xem thử.”
Diệp Đình suy nghĩ, nói: “Chờ một chút, để tôi báo cho Giang Quân một tiếng.”
Diệp Đình gọi cho Giang Quân, Giang Quân sau khi nghe, nói: “Tất cả các anh em đều phải tập trung. Sau nửa đêm nhóm người kia muốn tấn công chúng ta, chúng ta phải có sự chuẩn bị. Nghỉ ngơi hai giờ, cũng đã đủ dùng.”
“Được, vậy chúng ta đi tìm tượng phật trước.”
Giang Quân thông báo cho đoàn người, những đội viên đặc chiến và thành viên tiểu tổ Bóng Tối nghiêm chỉnh huấn luyện, nghỉ ngơi hai giờ, thật giống như nạp đầy năng lượng, nhanh chóng sửa sang lại hành lý, lập tức lên đường.
Diệp Đình dựa theo chỉ định phương hướng của Tiểu Bát đi ba giờ liên tục.
Đi mấy trăm mét, Lôi Tuấn đột nhiên nói: “Chúng ta xác định phải đi xa như vậy sao?”
Anh nhìn sang Lý Thiên Mặc: “Chúng ta cũng đã đi cách bốn tượng phật kia mấy trăm mét, nhưng là thật xa Sơn Tây.”
“…” Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ nói: “Vậy chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết! Công thức này, là tôi cùng anh Bát tính ra, hẳn sẽ không sai. Nếu như sai, đi xem xét một chút cũng không phải gọi là. Nói không chừng sẽ phát hiện được cái gì hữu ích. Huống chi trong này còn vận dụng đến công thức hắc khách, tôi đoán năm tượng phật nhất định là dự tính của A đạt. Bởi vì, hắc khách cũng có suy nghĩ quán tính giống chúng ta. Ví như tôi, nhìn cái gì cũng có mật mã. A đạt nhìn cái gì cũng đều là công thức. Cho nên, năm tượng phật nằm rải rác không thể không vận dụng đến công thức.”
“…” Lôi Tuấn ách ở, nghe anh nói chuỗi dài, anh chắp tay bái phục Lý Thiên Mặc: “Anh ngạo mạn, nghe anh.”