Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Peach tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, cô khoác chiếc áo khoác dài màu be của anh lên, tóc tai rối bời… đôi mắt vẫn lim dim chưa hoàn toàn mở ra.

Hàn Yến cười ôm cô, hôn lên trán cô: “Nhanh vậy đã tỉnh rồi? Anh còn đang suy nghĩ, có nên vào phòng gọi em hay không…”

Peach nằm trong vòng tay anh: “Anh đảm đang thế này, làm em cảm thấy có lỗi…”

Cô vốn muốn dậy sớm nấu cơm cho anh, bây giờ anh giống như đứa trẻ, không có tý sức đề kháng nào, sao cô có thể để anh làm việc nhà được. Nếu anh không nghỉ ngơi cho khỏe, sẽ rất dễ bị bệnh.

Hàn Yến lại nói: “Anh cảm thấy rất hưởng thụ khi làm những việc này, không cảm thấy mệt mỏi gì cả, anh thích chăm sóc em cho tốt.”

Peach ngước mắt lên chăm chú nhìn anh.

Cô cắn môi, trong mắt lóe lên ánh lệ, Hàn Yến đột nhiên hít thật sâu: “Anh không thể chịu nổi dáng vẻ này của em…”

“Ha ha ——” Peach bỗng cười to: “Không chịu nổi dáng vẻ gì của em? Có phải muốn cắn em hay không?”

Hàn Yến đỏ mặt: “ Đúng, rất muốn cắn em.”

“Tới đây! Em cho anh cắn này!” Cô sát mặt lại gần, Hàn Yến cúi người cắn lên khuôn mặt đang tươi cười của cô.

“…” Peach thẹn thùng lau mặt: “Em chưa rửa mặt đâu, anh cắn thật hả?” Sao anh thành thật vậy… bảo anh làm gì, anh liền làm cái đó…

Hàn Yến nói: “Tôn chỉ của anh là, nghe vợ lời, đi theo vợ. Vợ nói một là một, nói hai tuyệt đối là hai.”

“Oh… anh ngoan ghê!” Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh: “Thưởng cho anh này!”

Cô “Bịch bịch bịch” chạy đi rửa mặt, hai người vừa mới ăn điểm tâm xong, Giản Văn lại tới gõ cửa.

Peach không tình nguyện đi ra mở cửa, Giản Văn vừa vào cửa, nhìn thấy cô mặc chiếc áo khoác dài màu be… Rõ ràng là kiểu dáng của đàn ông!

Giản Văn điên cuồng chất vấn cô: “Em đúng là đồ không biết xấu hổ! Em và Hàn Yến ở cùng một chỗ? Em không biết anh ta là con mồi của chị mình sao? Vì cái gì chị đi đến căn cứ thăm anh ta? Không phải là vì thích anh ta, muốn chung một chỗ với anh ta sao?”

Peach bị cô ta mắng đến bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Cô không biết Giản Văn đi theo đến căn cứ, cũng không biết Giản Văn có ý với Hàn Yến…

Tối hôm qua, cô còn tưởng rằng chị mình chạy tới nhà mình, là tới bắt thóp của mình… Dù sao cô cũng là một cô gái chưa lập gia đình, giữ một người đàn ông ở nhà qua đêm, là hơi không đúng…

Nhưng có vẻ như bây giờ cô mới biết… tối hôm qua chị cô chạy tới gõ cửa, là… muốn cướp Hàn Yến với cô?

Lúc này, Hàn Yến đi ra từ phòng bếp, anh đang mặc tạp dề rửa bát đũa.

Anh mặc chiếc áo len cổ chữ V màu xám nhạt, nhìn cực kỳ đẹp trai, mặc dù đang mặc tạp dề, nhưng hoàn toàn không mang đến cảm giác lôi thôi của người đàn ông đang làm việc nhà. Anh rất đẹp trai, mê người.

Anh lau sạch tay, cởi tạp dề ra, cười nói với Peach: “Vợ ơi, bát đũa rửa xong rồi, có còn cần làm việc gì khác không?”

Peach và Giản Văn đều ngẩn ra.

Hàn Yến đi tới bên cạnh Peach, cầm tay cô nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy em đi ngủ tiếp đi, từ tối hôm qua đến giờ em mới ngủ được có ba tiếng, đều do anh… không thể khống chế được…”

Peach ngây người như phỗng.

Giản Văn gần như muốn nổ tung!

“Hàn Yến! Anh… anh… anh… Các người…” Giản Văn nghiến răng nghiến lợi, rất lâu sau cũng chỉ nói ra được chữ “anh“.

Ngay cả liếc mắt, Hàn Yến cũng không thèm liếc nhìn cô ta, từ lúc cô ta bắt đầu vào cửa, anh đã không nhìn thẳng về phía cô ta lấy một lần, thật giống như anh không nhìn thấy gì, trong mắt anh chỉ có Peach, còn bất kỳ người nào khác anh cũng không nhìn thấy vậy.

Giản Văn tức đến nỗi muốn phát điên lên! Cô ta xông lên muốn cho Peach một cái bạt tai. Hàn Yến đột nhiên ra tay, giữ chặt lấy cánh tay của cô ta!

Trong đôi mắt của Hàn Yến tràn đầy thù địch: “Tiểu thư, ngoài là chị gái của vợ tôi ra, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, tôi chưa từng nói với cô đến nửa chữ, bây giờ cô đi ra ngoài ngay đi, tôi tôn trọng cô là chị của vợ tôi, nên tôi mới nói nhẹ nhàng thế này, nếu cô ỷ vào thân phận này không đi, xin thứ lỗi, tôi sẽ báo cho cảnh sát.”

Giản Văn nghẹt thở.

Cô ta cũng không biết mình đi ra khỏi phòng như thế nào: “ Ầm ——” tiếng đóng cưa vang lên ——

Hàn Yến bế Peach lên, trở về phòng ngủ, vợ anh, anh còn thương chưa đủ… Có thể tùy tiện để cho người khá tới quấy rầy sao? Cười nhạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK