Tay Diệp Đình vẫn khoác lên hông Lăng Vi. Hai người thân mật khăng khít.
Diệp Đình vì phối hợp với chiếc áo sơ mi hồng này, cố ý mặc một bộ âu phục thuần trắng. Lăng Vi mặc váy dài hồng nhạt đứng bên cạnh anh, hai người đặc biệt xứng đôi.
Lăng Vi mang thai, không mang trang sức gì, chỉ đeo một khối ngọc phật.
Vòng ngọc mặt phật này rất khó có được, nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, sáng bóng oánh nhuận, cô gái nào nhìn thấy cũng đều hiện lên hai chữ thèm muốn trong mắt.
Đào Hoa cũng không đeo trang sức gì, chỉ dùng một chiếc châm kim cương. Cô không biết… Chiếc châm hoa mai này là Hàn gia chuẩn bị truyền cho con dâu dùng.
Ba Hàn, mẹ Hàn không hề bất ngờ, chỉ có Hàn Linh Tê có chút mất hứng. Nhưng cô ta cũng không nói gì thêm, cô vẫn là rất sợ anh trai mình.
Hàn Yến có chuyện muốn nói với ba mình, Đào Hoa tìm Lăng Vi, Tạp Nhã chơi đùa.
Hàn Yến bưng lên một ly rượu đưa cho ba mình, anh cúi xuống nhìn ly rượu… Thật lâu thật lâu sau… Hàn Yến mới nói: “Con đem tất cả tài sản của mình đều chuyển sang danh nghĩa Giản Trữ.”
Ba Hàn chấn động!
Lại nghe Hàn Yến nói: “Chính là sản nghiệp tổ tiên ông nội để lại cho con.”
“Cạch ——” Ba Hàn bóp nát cái chén trong tay! Rượu chảy đầy tay ông.
Hàn Yến nói: “Lỡ như… Có một ngày, con không còn… Để Giản Trữ hiếu kính hai người…”
“Anh! Anh điên rồi à?!”
Hàn Linh Tê đột nhiên hét lên một tiếng: “Anh vậy mà đem sản nghiệp tổ tiên đưa cả cho chị ta? Sao anh không để cho em?”
Hàn Linh Tê muốn điên rồi! Cô chỉ muốn lấy một ly rượu uống, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này!
Hàn Yến liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Để cho em anh mới điên đấy.”
Hàn Linh Tê tức giận đến hai mắt đỏ bừng: “Đó là sản nghiệp tổ tiên ông nội chúng ta để lại! Anh dựa vào cái gì mà đưa cho người khác?” Hàn Linh Tê hét ầm lêm!
Mọi người trong đại sảnh yến hội đều lập tức quay sang nhìn cô.
Hàn Yến nhìn xung quanh, thanh âm lạnh lùng nói: “Đồ của tôi, tôi có quyền lực chi phối.”
Ba Hàn đã từ khiếp sợ bình tĩnh lại, ông quát Hàn Linh Tê: “Đây là ở đâu? Là chỗ cho con hô to gọi nhỏ à? Không câm miệng, quay về phòng đi!”
Hàn Linh Tê rơm rớm nước mắt, hung hăng trừng Hàn Yến một cái, lại hừ với anh một tiếng, chạy khỏi đại sảnh.
Ba Hàn tức giận lắc đầu, ông suy nghĩ một lát, kỳ thật ra ông đã nghĩ kỹ rồi. Tiểu Yến quyết định như vậy chính nó có cân nhắc… Tiểu Yến biết bọn họ không thiếu tiền, bọn họ thiếu chính là con gái quan tâm bọn họ…
Lỡ như…
Lỡ như… Anh mất, bảo Hàn Linh Tê bồi dưới gối hầu hạ họ, đó tuyệt đối là người si nói mộng… Mà Đào Hoa thì khác… Đứa nhỏ này thiện lương, rộng rãi…
Cho dù không chuyển hết sản nghiệp cho cô, chỉ bằng việc cô yêu Hàn Yến, cô cũng nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bọn họ, trò chuyện cùng bọn họ.
Nhưng ba Hàn vừa nghe được tin này, ông có chút khiếp sợ!
Ông là thương nhân, bận rộn hơn nửa đời người cũng không kiếm được nhiều bằng Tiểu Yến tùy tiện đầu tư một chút…
Còn có tổ trạch nhà bọn họ, phong thuỷ cực kỳ tốt. Ai ở đều đắc thế… Tiểu Yến còn hào phóng đưa cả cho Đào Hoa?
Ba Hàn có chút đau lòng! Nhưng là, thật sự giống Tiểu Yến nói, những thứ đó đều là của nó! Nếu không phải ba năm trước Tiểu Yến mua lại căn nhà kia, ông cũng đã phá sản ngồi tù rồi…
Căn nhà này, tuy rằng trên danh nghĩa là sản nghiệp tổ tiên, nhưng thật ra đều là Tiểu Yến lấy tiền của bản thân mua về.
Tiểu Yến là người có quyền lực chi phối tài sản đó nhất.
Mẹ Hàn nghe họ nói, tâm can cũng run rẩy. Bà vốn đang muốn nói với Hàn Yến vài câu, nhưng lại bị Hàn Linh Tê làm ầm ỹ như vậy, bà thật sự hoàn toàn đứng về phía Hàn Yến.
Bà nói: “Mẹ ủng hộ quyết định của con, chuyện của con con cứ tự mình quyết định đi.” Bà nói xong, đột nhiên lại hỏi: “Con định khi nào kết hôn với Giản Trữ? Phải làm nhanh lên!”