Lửa trong đôi mắt của Lăng Vi bốc lên ngùn ngụt! Cô đang thật sự rất muốn cắn người!
“Cạch” cửa bị ai đó ở ra, cô nằm yên không động đậy, chôn mặt ở trong chăn, cô đột nhiên không muốn để ý đến anh nữa.
“Vợ…”
Lăng Vi cảm thấy vị trí bên cạnh mình lún xuống, Diệp Đình ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay xoa xoa tóc cô.
Anh nằm xuống, gãi gãi ở eo cô.
“Đi ra —— “
Lăng Vi cầm gối ném vào mặt anh!
Diệp Đình thật sự đứng lên…
Lăng Vi giận đến nỗi ném gối, cô nhảy cỡn lên vọt tới bên cạnh anh níu lấy cổ áo của anh: “Em bảo anh đi, anh đi thật đấy hả? Từ lúc nào anh trở nên nghe lời như vậy?”
Diệp Đình mỉm cười, chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Đã đến giờ em uống axit folic rồi, anh đứng lên rót ly nước cho em.”
Lăng Vi liếc nhìn anh: “Hừ…”
Cô buông anh ta.
Nhưng Diệp Đình kéo cô vào trong ngực, đôi mắt u tối chăm chú nhìn cô: “Ghen?”
“Ai thèm ghen? Đúng là không biết xấu hổ!”
Anh ép mặt tới gần cô, hơi thở ấm áp phả trên mặt cô: “Mùi dấm nồng nặc thế này, tất cả mọi người trên thế giới cũng có thể ngửi được… bây giờ anh mới biết em quan tâm anh đến vậy đấy.”
Anh bá đạo hôn lên môi cô, vòng tay ôm lấy cô, ép cô chạm đến trên bàn trang điểm.
Mấy chai lọ đổ ngã trên bàn trang điểm.
Cô để tay ra sau lưng, hất cằm nói: “Ai thèm ghen, anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình!”
Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, cúi người điên cuồng hôn cô: “Vi Vi, em nói em yêu anh đi, anh chưa từng nghe thấy em nói…” Diệp Đình không ngừng thôi miên ở bên tai cô: “Vi Vi, nói em yêu anh…”
Lăng Vi mím chặt môi: “Chờ sau khi anh giải quyết xong cục diện rối rắm này, em sẽ nói. Nói sớm quá, sợ anh lại kiêu ngạo!”
Diệp Đình cắn lỗ tai của cô: “Nói mau, không nói cần thận anh lại làm chuyện xấu đấy.”
Lăng Vi khiêu khích nhìn anh: “Tới đây! Để em xem anh có thể làm được chuyện xấu gì?”
Diệp Đình cong môi cười, chụp tay tới, ôm cô vào phòng tắm.
“Nói mau! Không nói anh sẽ tắm cho em.”
Ha ha —— đồ ngốc, cái này mà gọi là uy hiếp hả? Cô quay mặt sang chỗ khác: “Có chết cũng không nói!”
Diệp Đình cười trầm thấp: “Không nói đúng không?”
Lăng Vi kiêu ngạo hất cằm: “Không nói, làm sao?” Cô ưỡn ưỡn bụng lên: “Anh dám làm gì?”
Diệp Đình mỉm cười với cô: “Không nói đúng không? Khụ —— không nói, không nói… anh sẽ tắm cho em, còn có thể chiếm tiện nghi.”
“Phốc ——” Diệp Đình, anh đáng yêu thế này, chính anh có biết không?
Anh mở nước nóng ra, xả nước điều chỉnh nước ấm cho cô.
Cô ôm lấy cổ anh, nhón mũi chânlên hôn anh: “Diệp Đình… Em quyết định không nói cho anh biết, em yêu anh, em không thể rời bỏ anh, em ghen! Hừ!”
Diệp Đình chợt xoay người lại, áp cô đến trên tường. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, giống như có ánh lửa đang hừng hực cháy, anh xé quần áo của mình, cởi quần áo của cô. Anh ôm cô vào bồn tắm, dịu dàng ôm cô vào trong ngực, giọng nói cực kỳ động tình: “Em không nói cho anh… Anh sẽ từ từ lượn quanh trái tim em, anh sẽ tự đi tìm.”
Anh nắm tay nhỏ của cô, áp ở trên lồng ngực của mình. Tay nhỏ của Lăng Vi tinh tế giúp anh xoa, anh đè tay cô lại, dùng sức: “Bà chủ, tôi đã đặt hàng rồi, nếu không giao, tôi sẽ phản hồi lại tiêu cực!”
ĐM, mưa máu đang rơi hả… sao đại BOSS Diệp còn biết phải hồi tiêu cực? Anh đi dạo qua cửa hàng nào đó sao? Anh đã dạo qua Đông Thương thành(*) nào đó sao?
(*) Trang web mua sắm trực tuyến nổi tiếng có độ bảo mật cao ở TQ
Anh nói qua loa cẩu thả thế này, lương tâm có chú ý đến cảm thụ của người bán không?