Lăng Vi thật sự không hiểu, cha mẹ Tiểu Tony vì sao lại vứt bỏ bé?
Trên đời này sao lại có những cha mẹ không yêu con cái mình? Cho dù bé có sinh bệnh… Cũng không thể vứt bỏ được… Trừ khi bọn họ không trả nổi tiền thuốc men… Lăng Vi càng nghĩ càng thiên về suy nghĩ này.
Diệp Đình nắm chặt tay cô, tựa hồ nhìn thấu cô, ở cô bên tai nói nhỏ: “Chúng ta cũng sinh một đứa.”
Lăng Vi dậm chân, đấm ngực anh một cái: “Em mới không cần! Mang thai phiền toái muốn chết!” Lời tuy nói như vậy, miệng lại thiếu chút nữa cười rộng tới mang tai. Diệp Đình trái tim đau đến mức muốn nổ tung. Anh không thể nói những lời như không muốn có con, mẫn cảm như cô, nhất định sẽ phát hiện anh khác thường. Cho nên, anh vẫn giống như trước, nên nói như thế nào thì nói thế ấy.
Vốn không muỗn để cô đến đây, nhưng âm kém dương sai… Cô vẫn đến.
Lúc không có Tiểu Tony, cô có thể còn không có cảm xúc mạnh như vậy, lần này… Còn phải chậm rãi làm công tác tư tưởng cho cô…
Bên này tất cả Diệp Đình đều sắp xếp chu đáo, hai người suốt đêm bay về nước. Trên máy bay, Diệp Đình quấn quít lấy cô, muốn cho cô có đứa nhỏ, Lăng Vi đau lòng phía sau lưng anh bị thương, như thế nào cũng không chịu.
Diệp Đình ôm cô vào lòng, hai tay đỡ thắt lưng cô, thanh âm mị hoặc nói bên tai cô: “Em có thể ở bên trên.”
Mặt Lăng Vi đỏ bừng.
Hôm nay Diệp Đình cực kỳ thâm tình, có mấy lần thiếu chút nữa khiến cô kêu ra tiếng. Diệp Đình dường như đặc biệt muốn nghe tiếng của cô, nhưng cô ngượng ngùng. Không chỉ là trên máy bay, bình thường cô cũng như vậy, rất ngượng ngùng. Nhưng, cô phát hiện, cô càng ngày càng khó chống cự lại sự bá đạo của anh.
Đợi đến khi “hầu hạ” anh no nê chán chê rồi, lại thay thuốc cho anh, cô vừa băng bó, vừa hỏi: “Kẻ làm anh bị thương thật ra là ai? Bọn họ còn có đến nữa không?”
Diệp Đình hôn cô nói: “Không có việc gì, anh thu dọn hết bọn chúng rồi, yên tâm đi. Sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Lăng Vi băng bó cho anh xong mệt muốn chết, trực tiếp nằm đó ngủ.
Diệp Đình thay cô dịch chăn, đi ra khỏi cabin. Bên cạnh quầy bar, Diệp Đình châm một điếu thuốc, ánh đỏ chập chờn, anh hít thật sâu khói thuốc vào trong phổi, Lôi Tuấn rót cho anh một ly. Anh biết anh Đình lâu lắm rồi không chạm qua thứ này… Hôm nay làm sao vậy? Trong lòng phải khó chịu bao nhiêu mới có thể dựa vào thuốc lá và rượu để che đi phiền não của mình?
Diệp Đình uống cạn chén rượu, hỏi Từ Phi: “Hiện tại khoa học phát triển như vậy, tình huống của cô ấy vẫn không cải thiện được?”
Từ Phi nói: “Rất khó… Ống dẫn trứng tắc đến vặn vẹo, phẫu thuật trên cơ bản rất khó chữa trị. Nếu chỉ tắc thôi còn có khi vọng đả thông, nhưng tình huống của chị dâu phức tạp hơn thế nhiều. Hơn nữa… Cho dù mạnh mẽ đả thông, cũng đặc biệt tổn thương đến thân thể, cực kỳ ảnh hưởng tới việc thụ thai.”
Lôi Tuấn nghe được mà hết hồn! “Chị dâu… Cô ấy… Không thể mang thai?”
Từ Phi nói: “Tình huống đặc biệt phức tạp.”
Lôi Tuấn ngồi trên ghế, nhìn về phía Diệp Đình.
Diệp Đình không nói một lời, hút xong một điếu thuốc, lại châm thêm một điếu nữa. Khói thuốc lượn lờ, anh lại hỏi: “Thụ tinh ống nghiệm các thứ, cũng có thể chứ?”
Từ Phi nói: “Thụ tinh ống nghiệm có thể, nhưng tỷ lệ thành công cũng không cao. Có được một đứa, vận khí không tốt phải làm rất nhiều lần. Hơn nữa, mỗi lần lấy trứng sẽ rất đau. Thụ tinh ống nghiệm việc làm nhiều nhất chính là tiêm. Đầu tiên là tiêm đề điều hòa, sau đó là tiêm thúc đẩy trứng, khoảng cách một ngày một lần… Sau đó để giữ trứng mỗi ngày buổi tối đều tiêm một liều HCG, sau đó là giữ trứng, cấy ghép phôi thai.”
Lôi Tuấn nghe mà run run.