Lôi Tuấn vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén đầy lợi hại kia của Lăng Vi, đột nhiên cảm thấy sau gáy có hơi lành lạnh…
“Hù….” Anh run lên cầm cập.
Nhưng cưỡi hổ khó xuống…
Anh tùy ý gật đầu một cái. Hạ Tiểu Hi bắt đầu lật từ đầu, trang đầu tiên trong laptop chính là bài “Định phong ba” của Tô Thức: ‘Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời.’
Hạ Tiểu Hi ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh ta một cái, lại cúi đầu lật tiếp, càng mở càng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi! Một người như Lôi Tuấn… làm sao biết…
Tam quan của Hạ Tiểu Hi vỡ vụn thành ngàn mảnh luôn rồi!
Cô vẫn cho rằng Lôi Tuấn là một anh chàng công tử bại gia bất cần đời…
Không nghĩ đến, anh ta lại… có tài tình như vậy…
Những câu thơ anh ta viết có ý cảnh rất đặc biệt, không chỉ giống như cái ‘làm thơ’ mà một số người khác hay gọi. Những câu thơ vụn vặt này của Lôi Tuấn, đều là tức cảnh sinh tình, có cảm xúc mà bộc phát, hơn nữa, lại không hề khoe khoang, rất tùy ý, chính là phong cách mà cô vô cùng thích.
“Đoạn thơ này của anh, viết cũng rất hay.”
Đôi tay nhỏ bé mềm mềm của cô, chỉ vào môt bài thơ khác, nhẹ nhàng đọc lên: “Mưa phùn nương lầu các, gợi chút buồn man mác. Chìm nổi trong phong ba, uyển chuyển lưu trong lòng…”
Cô đọc xong, không khỏi thở dài một tiếng: “Thật là hay… không giống như bài thơ do một nam sinh viết.”
Lôi Tuấn hơi cười cười.
Quả nhiên thật tinh mắt… vốn dĩ cũng không phải là anh ta viết…
Anh giả bộ nghiêm trang, hắng giọng một cái.
Lại giả vờ tạo ra một bối cảnh, “Khi đó tôi vẫn còn nhỏ… lúc viết bài thơ này, là thời điểm tôi đi Giang Nam vào ba năm trước… ngày đó tôi đứng trên một tòa lầu các, nhìn thấy có một cô gái đang che chiếc ô dù bằng giấy màu xanh, bước đi chầm chậm trong cơn mưa nhỏ… cô ấy đi rất ung dung, giống hệt như đang thưởng thức cảnh sắc trong mưa vậy. Cô ấy mặc một bộ kỳ bào màu hồng, giống hệt như một mỹ nhân cổ trang… vô cùng xinh đẹp.”
Anh cứ nói cứ nói, tinh thần như bay xa tận đâu đâu, lại giống như kiểu trở về ba năm trước. Trước mắt tựa như có cơn mưa phùn bay bay, bên người tựa như có một toàn lầu các trong tranh vẽ.
Mặc dù bài thơ không phải là do anh ta viết, nhưng quả thực anh ta đã từng đến Giang Nam rồi, bởi vì cảm thấy phù hợp với cảnh sắc, cho nên liền chép lại.
“…” Hạ Tiểu Hi rũ mắt, không nói gì cả.
Lôi Tuấn nhìn bài thơ kia, hơi hoảng hốt nói: “Tôi còn chụp trộm một tấm hình của cô ấy.” Vừa nói, liền mở di động lên lật album ảnh.
“Em nhìn xem, có phải bức ảnh này vô cùng hợp với ý cảnh hay không. Có phải rất phù hợp với bàu thơ này của tôi không?”
Hạ Tiểu Hi tùy ý nhìn bức ảnh, đột nhiên —— chan mày cô hơi chau lại, ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như nhớ đến chuyện gì đó, cô liền hít sâu một hơi, nói: “Cô nữ sinh này… anh quen biết a…”
“Hả?” Lôi Tuấn ngước mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn bức ảnh!
Hạ Tiểu Hi ôm ngực nói: “Anh không cảm thấy cô ấy… nhìn rất quen hay sao?”
Lôi Tuấn nhìn kỹ lại, quen mắt? Không thấy mà… đó là ở Giang Nam, ở Giang Nam anh ta đâu có người quen nào chứ…
Hạ Tiểu Hi nắm lấy tay anh, chỉ chỉ vào khuôn mặt cô gái: “Anh không thấy quen mắt một chút nào sao?” Cô đột nhiên nhảy bật lên,
Lôi Tuấn cười phun một tiếng, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Là em sao?”
Hạ Tiểu Hi lập tức cười rực rỡ, “Đúng vậy! Anh nhận ra rồi!”
Lôi Tuấn thành thực lắc đầu, “Không có…”
Hạ Tiểu Hi ảo não, trợn trắng mắt. “Anh đi ra chỗ khác đi, tôi buồn ngủ!”
Cô nín một bụng tức, chui vào trong chăn, phiền muộn kéo chăn trùm kín đầu!
Cô gái kia rõ ràng chính là cô mà!