5h sáng hôm sau. Đồng hồ báo thức vang lên làm đầu cô phát đau, trời còn chưa sáng mà. Lăng Vi mê mang mở đôi mắt còn buồn ngủ ra liền thấy khuôn mặt anh tuấn ngay trước mặt: “…” Lăng Vi hoảng sợ, mở to mắt liền thấy Diệp Đình, một tay anh đang chui vào áo cô, dịu dàng hôn cô.
“’Đừng làm rộn nữa.” Cô cầm lấy tay anh.
“Vì sao không được làm rộn?” Anh lại tiếp tục động tác.
“Mới 5h, không lo mà nghỉ anh còn muốn làm gì?”
“Anh muốn làm gì em còn không biết?”
Lăng Vi đá anh: “Bà đây không muốn biết.”
Diệp Đình ngăn chân cô lại, nghiêm túc nói: “Rèn luyện thân thể, em muốn rèn luyện ở chỗ này sao? Hay là ra ngoài luyện?”
Lăng Vi thật muốn khóc…
Anh hôn nhẹ lên trán cô nói: “Nhanh lên, chạy bộ trước rồi đi đua xe, anh hẹn trường đua rồi.”
Trường đua?
Lúc này Lăng Vi mới nhớ hôm nay hẹn tiểu Hi và Thiên Mặc đi đua xe.
“Được.”
Lăng Vi nhanh chóng ngồi dậy, từ phòng tắm ra ngoài đã thấy Diệp Đình đã chọn xong quần áo cho cô.
Là bộ trang phục màu hồng nhạt, màu sắc tươi sáng…
“Thay đi.” Diệp Đình đẩy cô vào phòng thay đồ.
Lăng Vi ôm quần áo nói: “Anh ra ngoài đi, anh ở đây em thay thế nào được?”
Diệp Đình cười tà khí: “Anh ở đây, em ngại sao? Lòng em tĩnh lặng như mặt nước còn sợ anh làm gì chứ.”
Lăng Vi cắn răng cả giận: “Anh không ngày không chọc em sẽ chết có phải không? Nhanh đi ra.”
Diệp Đình dựa vào cửa không chịu đi, hôm nay anh mặc trang phục màu trắng, quần vàng thoải mái càng thêm đẹp trai, cực kì năng động.
Lăng Vi trừng anh.
Diệp Đình cười cười ra ngoài, còn đóng hộ cánh cửa.
Lăng Vi thay quần áo, buộc tóc thành đuôi ngựa.
Thanh thanh sảng sảng.
Mái tóc buộc lên lộ trán trơn bóng.
Bộ dáng như vậy, khí chất trên người đều thay đổi.
Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy mình như học sinh cấp 3 vậy… gương mặt bị màu hồng của quần áo phản chiếu càng thêm hồng hào, như có thể véo ra nước vậy.
Cô thay xong quần áo liền ra ngoài.
Liền thấy hai mắt Diệp Đình sáng lên: “Thật mới mẻ.” Anh khen thưởng một tiếng, duỗi tay về phía cô. Lăng Vi nắm tay anh, tự nhiên kéo nhau ra ngoài biệt thự.
Từ con đường nhỏ đi tới con đường chạy bộ, không khí buổi sáng rất trong lành, chạy 2km, Lăng Vi không nhấc nổi chân… xong rồi, chạy quá xa, ngay cả đường về nhà cũng không chạy nổi… Diệp Đình cõng cô nhẹ như bay về nhà…
“Có mệt không?” Lăng Vi lau mồ hôi cho anh.
Diệp Đình cười nói: “Không mệt, như cõng sofa vậy…”
Lăng Vi cố ý dính sát người anh: “Cảm giác sofa thế nào?”
Diệp Đình cười cười: “Mềm mại…”
Lăng Vi nhéo lỗ tai anh: “Bát giới chạy mau, Hầu ca tới rồi.”
“Ừ… cũng đúng, chúng ta về nhà sinh con khỉ con đi.”
5h sáng đã dậy, bị lăn lộn đến 9h30 mới đến trường dạy lái xe.
Đứng ngoài cổng đã thấy Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc chờ từ lâu.
“Vi Vi…”
Lăng Vi vừa xuống xe, Hạ Tiểu Hi đã nhào tới: “Vi Vi, chị thật xinh đẹp… làm sao mà càng trưởng thành càng nhỏ vậy hả?”
Diệp Đình hừ một tiếng, nhìn ngực Lăng Vi, nhỏ chỗ nào hả?
Lăng Vi nhéo tay anh nói với Hạ Tiểu Hi: “Bộ quần áo này nhìn giống học sinh cấp 3 đúng không?”
“’Đúng thế, em cũng muốn mua một bộ như vậy, màu hồng quá đẹp.”
Lý Thiên Mặc ở bên cạnh buồn nôn: “Nếu cô mặc bộ quần áo này thì không phải là học sinh cấp 3 mà là bọn trẻ con trường mầm non…”
“Ha ha ha ——” đột nhiên Lôi Tuấn cười sảng khoái làm đám người giật mình.
“Sao anh lại tới đây?” Lăng Vi hỏi anh ta.
Lôi Tuấn sờ mũi: “Không chỉ tôi tới… anh tư cũng tới…” Vinh Tứ muốn tới, anh ta không tới lại cảm thấy không yên lòng… không biết là vì sao nữa…