Đoàn người đều tỉnh dậy, nháy mắt trong trụ sở náo nhiệt lên.
Hạ Tiểu Hi đeo tạp đề vào hất tay quơ quơ muỗng nấu ăn.
Cô làm bữa tối thịnh soạn cho mọi người! Cô làm thức ăn rất ngon, đoàn người đều ăn rất vui mừng.
Ba Hàn và mẹ Hàn nói: “Thức ăn tiểu Hi làm ngon thật.”
Hạ Tiểu Hi cười đáng yêu: “Một đứa ăn hàng, mẹ không hiểu….”
Lăng Vi cười gắp một con tôm, Diệp Đình vội vàng đeo bao tay vào lột vỏ cho cô. Nháy mắt Lôi Đình và Tạp Nhã chuyển qua gắp con tôm lớn, Hoa Thiểu Kiền và Tần Sanh vô cùng ăn ý, rối rít nhìn Diệp Đình.
Hai người cũng theo sau đeo bao tay vào… không còn cách nào, thê nô nha….
Quân Dương nói với Chính Hiền: “Em nhìn người ta xem, em cũng nên học với các chị ấy một chút. Phụ nữ là phải biết cách để đàn ông cưng chiều. EQuiam không thể luôn yếu ớt, để cho anh không nhịn được muốn khi dễ em.”
Quân Dương vừa nói vừa cầm một con tôm lột vỏ cho cô. Chính Hiền ngượng ngùng cười môt tiếng.
Lăng Vi nói: “Chính Hiền, mới là người phụ nữ thông minh! Giống như các chị vậy, mỗi ngày một chuyện, ngày nào đó những người đàn ông sẽ phiền.”
Đột nhiên Vinh Phỉ nói: “Ai nói vậy? Anh chỉ thích phụ nữ nhiều chuyện.” Anh cũng lột một con tôm, đưa tới miệng cho Angle.
Angle há miệng cắn, bất mãn hừ lạnh: “Anh chính là muốn em nói nhiều như mẹ chứ gì?”
Khóe miệng Vinh Phỉ giật, không nhịn được cười: “Đúng nha, bởi vì anh là nhiều chuyện cha mà.”
“Ha ha ha…. khụ khụ —” Mẹ Hàn cười đến ho khan.
Đột nhiên Quân Dương hỏi Lý Thiên Mặc: “Anh em, tìm được nhân duyên trời định của mình chưa?” Anh hỏi rất hào phòng, nhưng mặt Chính Hiền lại đỏ bừng.
Lý Thiên Mặc uống canh nói: “Còn chưa tìm được…. không nóng nảy. Vị kia của tôi, nói không chừng còn đang ở trong bụng mẹ đâu.”
“Ha ha —-” Đột nhiên Lôi Tuấn nói: “Không phải chị dâu và tiểu Đình đang có sao, cậu nhìn xem vừa ý ai… thì chọn một đứa.”
Lý Thiên Mặc “Phốc” phun hết ra bàn thức ăn…. anh vừa lau miệng vừa nói: “Phải…. những thức ăn này toàn tiện nghi tôi…” Vừa nói vừa dời những dĩa thức ăn về phía mình.
Lăng Vi cầm đũa đánh vào tay anh: “Đừng động, tôi không ngại cậu.”
Đột nhiên sắc mặt Lôi Đình tối sầm, lập tức đẩy cái mâm cho Lý Thiên Mặc: “Ăn sạch tất cả những thứ này! Không ăn hết, ngày mai lại ăn, ăn đến ói cũng phải ăn.”
Nói xong, Diệp Đình lại nghiêng đầu nói với Lăng Vi: “Trừ anh ra, không cho phép em ăn người khác.”
“Khụ khụ —-”
Lăng Vi che mặt: “Nước miếng nhỏ như vậy…. có cần nói hạ… lưu… như vậy không?”
“Phốc ha ha —”
“Khụ khụ —-”
Người của cả bàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, lão gia tử Diệp vừa chạy tới, đột nhiên tò mò đi lại nhìn: “Đang làm gì vậy? Đèn lại hư sao?” Diệp Khanh không có ở đây nha, cùng nhìn bóng đèn làm cái gì?”
Lăng Vi mau đứng lên kéo ông: “Ông nội, sao bây giờ ông mới tới?”
Lão gia tử Diệp nói: “Ông đi mua đồ bổ cho bọn họ! Ông mới từ trong núi trở lại, một người bạn cũ của ông có nhân sâm Đảo Đằng, ông cướp một cây nhân sâm mấy trăm năm chỗ ông ta.”