Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi chỉ chỉ màn hình lớn nói: “Đây đều là chứng cứ, nếu cô ta không mua, tôi liền lấy đi lên tòa công chứng, nhìn xem đánh cược như vậy có hiệu lực pháp luật không. Tôi phải cho cô ta biết, cái miệng này của chúng ta không chỉ dùng để ăn cơm! Đánh cược, cũng không được ăn nói lung tung!”
“Đúng!” Có bạn học khen lớn tiếng nói: “Phải cho cô ta chút dạy dỗ! Giả ngu sao, cô ta cũng đâu phải chỉ mới diễn ngày một ngày hai!”
Phù Mỹ Quân giận muốn điên lên!
Lại nghe Lăng Vi nói muốn lên tòa kiện cô…. cô giận đến hai chân run lẩy bẩy! Vội vàng gọi điện thoại cho ba mình.
Cô để cho ba tìm luật sư hỏi thử xem, loại đánh cược thuận miệng nói này có hiệu lực pháp luật không? hơn nữa, đánh cược lớn như vậy, nếu đều phải bồi thường thì không biết lại có bao nhiêu người tán gia bại sản!
Mặc dù, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Phù Mỹ Quân vẫn hơi lo sợ. bởi vì…. chồng của Lăng Vi….. là ông chủ của Đỉnh Phong quốc tế — Diệp Đình nha!
Trước kia, cô không biết chuyện này, ngày đó sau khi kết thúc tụ họp, Lăng Vi được Diệp Đình đón đi… lúc ấy, tình cảnh Diệp Đình tới… làm cô sợ đến mấy ngày không ngủ ngon giấc.
Chuyện này, nếu là Diệp Đình nhúng tay… cho dù đánh cược thật không có hiễu lực pháp luật, ba của cô cũng không dám đấu với Diệp Đình nha!
Nháy mắt Phù Mỹ Quân mệt lả, cô lảo đảo lắc lư đặt mông ngồi dưới đất.
Lăng Vi liền làm như không thấy, hôm nay cô cử hành bữa tiệc, không phải hoàn toàn vì Phù Mỹ Quân, cô là có dụng ý khác, từ khi bữa tiệc bắt đầu, ánh mắt Lăng Vi vẫn luôn tìm kiếm trong các ngóc ngách của khách sạn.
Cô tìm…. nha! thật đúng là để cho cô tìm được hai người quen!
“Ông ngoại —- Ông Nhan! Hai người đã trở về rồi!” Lăng Vi nhanh chóng bước tới cửa. Diệp Lương Sơn và Nhan lão gia tử, hai người vừa chửi vừa mắng đi vào.
Lăng Vi không nói hai lời, đỡ cánh tay hai người lôi đến trong góc. Cô sợ hai người lại chạy vội vàng kêu Bạo Phong đi ra, để bốn người bọn họ bao vây hai ông già này vào giữa.
Lăng Vi đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Ông Nhan! ông mau nói cho con biết, sợi dây chuyền kia là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai mua?”
“Dây chuyền gì?” Nhan lão gia tử sững sốt, hiển nhiên đã quên chuyện dây chuyền ra sau ót rồi!
Lăng Vi giơ tay lên, lôi sợi dây chuyền từ trong túi quần ra, Nhan lão gia tử nhìn bừng tỉnh lại: “Con nói là nó nha!”
Đột nhiên ông khoác tay, chỉ lên mặt Diệp Lương Sơn: “Chính là…. ông —-”
Lời còn chưa nói hết, miệng ông đã bị lão bất tử Diệp Lương Sơn kia chặn lại.
Lăng Vi mở to mắt, cô nhìn Diệp lão gia tử chằm chằm, đột nhiên nhíu mày nói: “Ông ngoại, dây chuyền đó là ông mua sao?”
Diệp lão gia tử cười khổ, buông lỏng tay nói: “Chuyện này, có chút phức tạp. Con chờ ông về nhà rồi từ từ nói cho con….”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Không cần về nhà, ở đây nói đi!”
Lần trước chính là, nói lần sau gặp mặt sẽ nói, kết quả, trốn, để cho cô chờ hết mấy tháng!
Diệp Lương Sơn nhìn Nhan lão quỷ, ý là, ông ta ở đây không tiện lắm. Nhan lão đầu liền nói: “Khụ khụ —- các người có bí mật gì cứ nói đi, tôi đi ăn cái gì! Ai nha, mấy tháng này, làm tôi đói……”
Sau khi Nhan lão đi, Diệp lão gia tử bắt đầu đùa giỡn vô lại: “Ai nha…. ông cũng rất đói nha! Ông cũng muốn đi ăn cái gì đó trước….”
Nháy mắt sắc mặt Lăng Vi lạnh lẽo, bốn người Bạo Phong nhanh chóng ngăn ản đường đi của ông.
“Ai nha…. đây là có ý gì?” Lão gia tử không vui!
Đột nhiên Lăng Vi nói bên tai ông: “Ông ngoại, ông nói chuyện dây chuyền cho con nghe. con nói lại cho ông chuyện của mẹ….”
“Ai?” Đột nhiên sắc mặt Diệp Lương Sơn biến đổi.
Lăng Vi cười với ông, chậm rãi nói: “Mẹ của chồng con….. con gái của ông….”
Lăng Vi nói xong, chỉ thấy nét mặt lão gia tử căng thẳng, hiển nhiên…. rất là khẩn trương!