Lăng Vi vô cùng kiên định nhìn vào mắt anh ta, nói: “Anh thật sự hiểu lầm anh ấy! Tôi hy vọng loại chuyện chụp lén, sau này không xảy ra nữa. Tôi tin tưởng anh ấy, giống như anh ấy tin tưởng tôi vậy!”
Sắc mặt Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt tái nhợt!
Đột nhiên sụp đổ lắc đầu.
Ánh mắt anh ta u ám không tia sáng, gương mặt tuấn tủ bao phủ một tầng sương.
Cả người tựa như rơi vào vực sâu băng hàn không đáy…
Anh ta không nói gì thêm, xoay người, lảo đảo đi tới chỗ rẽ, muốn một điếu thuốc từ những người bên cạnh.
Ánh lửa chiếu mặt anh, mắt đầy bi thương.
Anh ta nhắm mắt, hít một hơi khói thật dài.
Anh ta tựa lưng vào tường, giống như không có sức lực. Miệng ngậm điếu thuốc, một tay khoanh trước ngực, một tay kẹp điếu thuốc. Lúc mở mắt ra, ánh mắt mê ly, lạc lối, khói mù bốc lên ngày càng rõ ràng.
Lăng Vi đứng đó nhìn anh ta, cô muốn đi tới nói mấy câu an ủi. Nhưng cô không có.
Nếu… không thể cho anh ta tương lai, cũng không nên làm anh ta ôm hy vọng.
Một lát sau, Hoa Thiếu Kiền rời đi.
Tâm tình Lăng Vi phức tạp về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Đình gọi một ly dưa hấu ép cho cô, lạnh lạnh, vô cùng ngon miệng.
Cô uống hơn nửa ly, ngẩng đầu cong môi cười với anh, nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn…”
Diệp Đình không nói gì, cầm khăn giấy lau miệng cho cô: “Em nói cho anh ta biết rồi?”
Lăng Vi gật đầu.
Diệp Đình cười cười, vuốt tóc cô: “Người ta không xấu, rất quan tâm em, có thể làm bạn. Đừng vì anh mà bỏ lỡ tình bạn em nên có được.”
Anh ôn nhu vuốt tóc cô: “Cho dù hai người thành bạn tốt, anh cũng sẽ không buồn bực.”
Tay Lăng Vi cầm ly nước lạnh, trong lòng lại có một làn nước ấm lan truyền!
Nội tâm cô như lửa cháy! Rõ ràng anh đang ghen! Nhưng lại suy nghĩ cho cô trước! Cô bật cười: “Hết Hứa Tử Huân, lại tới Hoa Thiếu Kiền… Cưới em đúng là phiền toái…”
Diệp Đình cười, nhẹ nhàng hôn trán cô, vô cùng quý trọng đưa mắt nhìn cô.
“Đó là vì em có mị lực.” Nói xong, anh cũng cười: “Yên tâm, chắc chắn anh cũng không ít phiền toái. Em có thể ghen, có thể tức giận, nhưng không thể nghi ngờ anh.”
Lăng Vi cười lên, chìm đắm vào ánh mắt thâm thúy của anh.
Ánh mắt anh kiên định, thâm tình. Anh hôn gò má cô, giọng êm ái nói: “Anh hy vọng em được nhiều người quan tâm hơn, anh hy vọng em có tất cả điều tốt đẹp trên thế gian này, anh hy vọng tất cả mọi người đều hòa nhã với em…”
Hốc mắt Lăng Vi nóng bừng.
Đây là người cô thích đó! Người chân chính hiểu cô, thương cô, quý trọng cô.
…
Xế chiều, bọn họ cùng đi học đua xe.
Lăng Vi đã điều chỉnh tâm tình ổn định lại. Cô nghiêm túc ngẩng đầu nghe huấn luyện viên giảng bài.
Huấn luyện viên đua xe da ngăm đen, mặt đầy nghiêm túc!
Anh ta mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Một tay đua xe, nhất định phải hiểu rõ xe mình, xe chẳng khác nào sinh mạng của mình! Nếu tay đua xe không hiểu xe mình, sớm muộn có một người sẽ chết trong tay chiếc xe!”