Lăng Vi buông cổ áo tên phiên dịch ra.
Bởi vì hắn ta nói đúng, hắn đạt được hứa hẹn của mình cũng không mật báo chuyện gì với a Đạt nữa. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không làm khó xử hắn.
Tiểu phiên dịch thấy sắc mặt Lăng Vi hòa hoãn nhưng vẫn từng bước rời khỏi vòng bảo vệ, vẻ mặt xấu hổ đứng một mình trong góc.
Lúc này đột nhiên a Đạt giơ súng bắn vào đầu tiểu phiên dịch: “Hấn nhất là loại người cỏ đầu tường như mày.”
Cỏ đầu tường: Ý chỉ người không có lập trường, gió chiều nào che chiều đó.
Tiểu phiên dịch thầm biết mình chết chắc rồi.
Nhưng mà lúc hắn vừa lùi ra, Lăng Vi và Lôi Tuấn duỗi tay kéo hắn trở lại.
Tiểu phiên dịch nghe vèo một tiếng, viên đạn phá không sượt qua lỗ tai hắn ta.
Giống như tình hình lúc nãy của Lý Thiên Mặc vậy, viên đạn sượt qua hắn cắm vào mặt đất, a Đạt tức giận phát cuồng.
Lúc này Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi tới.
An Kỳ Nhi giơ thủ thế ok cho mọi người tỏ vẻ cô đã hoàn thành, không có việc gì.
A Đạt nhíu mày.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn a Đạt: “Cô cho rằng anh Tư và chị dâu An Kỳ của tôi vì bệnh cấp tính mới rời khỏi nơi này sao? Haha…’
Cô lạnh lùng cười, khiến a Đạt sởn tóc gáy.
Lăng Vi nói: “Chị dâu an Kỳ của tôi căn bản không bị bệnh, túi máu trắng kia ở bệnh viện vốn dĩ là men sữa bò mà vị bác sĩ kia chính là người của chúng tôi.”
Sắc mặt a Đạt nháy mắt đen lại.
Lúc này An Kỳ Nhi rất phối hợp lắc bình sữa bò trong tay.
Lăng Vi lạnh giọng nói: “A Tư và chị dâu giả vờ bệnh rời khỏi bệnh viện là chuyện chúng tôi thương lượng từ lâu rồi.”
Cô nhìn a Đạt nói: “Bọn họ rời đi trước chính là để máy bay trực thăng mang đồ tới cho chúng tôi. Đương nhiên không chỉ là đồ ăn nước uống mà còn có mấy cái túi bên trong đều là máy tăng tín hiệu và thu tín hiệu được thu nhỏ. Mấy thứ nay đều là thành quả của giáo sư Vương phòng nghiên cứu nước chúng tôi nghiên cứu ra, cô muốn lắm đúng không?”
Lăng Vi cố ý nói: “Cô muốn cũng không lấy được đâu.”
A Đạt tức giận tái mét cả mặt mày: “Đồ đê tiện các người.”
“Ôi sao lại nói những lời này chứ?” Lăng Vi lắc lắc ngón tay: “Đê tiện thì ai so được với cô đây?”
Lăng Vi cho cô ta ánh mắt xem thường: “Cô dấu tai mắt vì tiếp cận chúng tôi, vì dụ chúng tôi vào bẫy mà ngay cả mẹ mình cũng giết.”
Trong mắt a Đạt lộ ra hung dữ, gương mặt dữ tợn.
Sắc mặt Lăng Vi càng lạnh hơn, cô ngẩng đầu chất vấn cô ta: “A Đạt, cô dám nói virut trong người mẹ cô không phải là kíp nổ? Năm tháng trước cô lật đổ ba mình ngồi lên vị trí Hill vương. Ba tháng trước mẹ cô bị bệnh, nếu không phải cô tự tay cho kíp nổ vào trong người bà ấy thì sao bà ấy có thể nằm trên giường không dậy nổi?”
Sắc mặt a Đạt trắng bệch, phảng phất như máu trong người đều bị rút cạn.
Lăng Vi còn nói: “Loại ác độc như cô ngay cả mẹ ruột mình cũng giết được thì cô còn mặt mũi sống trên đời này sao?”
Lăng Vi nói: “Vốn nghĩ bắt được Hill vương chân chính còn phải tốn chút công phu, còn phải cmar ơn cô xử lý xong ông ta, tự mình là thủ lĩnh Dạ đế quốc… haha… đáng tiếc mông cô còn chưa ngồi nóng thì đã bị bắt sống. Hom nay không thể giữ cô lại được đâu a Đạt.”