Trong thư viện, bên trái Lăng Vi là Hoa Thiếu Kiền, bên phải là Diệp Đình…
Ba người họ làm sao gặp nhau, cái này…Nói ra rất dài dòng.
Vừa rồi, Lăng Vi từ trong phòng làm việc đi ra, muốn tìm thư viện. Nhưng Tập đoàn Laroe thật sự quá lớn, thư viện không ở cùng lầu với phòng làm việc của cô.
Lăng Vi mở hướng dẫn, tìm thư viện nửa giờ…Vì trời tốt, cô lại tới lần đầu, hơn nữa lối kiến trúc của Laroe quả thực đặc biệt, khác hẳn nơi khác… Cho nên… Rõ ràng đi tới “điểm đỏ” trong điện thoại, nhưng trước mặt không có lầu làm việc nào nha!
Đây không phải là gặp quỷ sao?
Cô nhắn tin cho Hoa Thiếu Kiền: “Sư huynh, anh xem vị trí của tôi bây giờ là gần tới thư viện chưa? Tại sao tôi không nhìn thấy lầu nào?”
Cô vốn muốn hỏi Tony và Rose. Nhưng tính cách Tony không đáng tin cậy, Rose lại quá lãnh đạm… Những người khác càng không được, chỉ còn Hoa Thiếu Kiền đáng tin.
Hoa Thiều Kiền lập tức trả lời cô: “Ngẩng đầu…”
Ngẩng đầu?
…
Lăng Vi cầm điện thoại, từ từ ngẩng đầu…
“Library”… Thư Viện!
Chữ tiếng Anh lớn ở giữa không trung… Còn lóe lên ánh sáng màu lam…
Lăng Vi trong nháy mắt lĩnh hội cái gọi là “Mười ngàn con ngựa gào thét chạy qua trước mặt”!
Khó trách trước mặt không có lầu nào!
Người ta lay động ở giữa không trung đó! Hơn nửa đêm, sao cô có thể thấy được!
Thiết kế này… cũng thật đặc biệt!
Lăng Vi thật sự cảm thấy buồn cười!
Nhìn tin nhắn Hoa Thiếu Kiền trả lời cô có hai chữ “Ngẩng đầu”… phía sau còn có dấu ba chấm…
Sao cô cảm thấy, dấu ba chấm này ý vị thâm trường chứ?
Anh ta đang cười nhạo IQ của cô, hay là đang cười nhạo thị lực của cô?
Lăng Vi thở phì phò vòng vo hơn nửa vòng mới vào cửa thư viện!
Vừa vào thư viện, thấy Hoa Thiếu Kiền cầm một phần tài liệu, tiêu sái tuấn dật đứng trước một dãy kệ sách.
Anh ta thích mặc âu phục màu xanh, từ xa nhìn lại, vóc người cao ngất, phong thần anh tuấn, khí khái hào hùng bức người!
Thấy cô đi vào, Hoa Thiếu Kiền cầm tài liệu, chậm rãi đi tới cô.
“Cô muốn tìm gì? Tôi có thể tìm giúp cô.” Thái độ Hoa Thiếu Kiền coi như không tệ, cũng không có ý muốn cười nhạo cô.
Lăng Vi nói: “Tôi tham dự thiết kế xe mới, tôi muốn xem kiểu xe Tập đoàn chúng ta từng sản xuất, nhưng chưa từng đưa ra thị trường.”
“Chưa đưa ra thị trường?”
“Đúng vậy, tôi muốn xem những kiểu xe chưa đưa ra thị trường đã bị loại bỏ.”
Tài liệu bên ngoài chỉ có thể xem sản phẩm đưa ra thị trường qua các thời kỳ, căn bản không tra được kiểu xe không đưa ra thị trường. Cho nên, cô mới tới thư viện.
“Tại sao muốn xem kiểu xe chưa từng đưa ra thị trường? Cô muốn tìm ra khuyết điểm từ trong đó?”
Lăng Vi khẽ gật đầu: “Đây là một mặt, mặt khác, tôi muốn biết những thiết kế quản lý cấp cao của Laroe đều không thích.”
“…” Hoa Thiếu Kiến chấn động.
Biểu tình anh ta nghiêm túc, ánh mắt nhìn Lăng Vi cũng rất trịnh trọng.
“Cũng may hôm nay cô gặp tôi.” Anh ta nhìn chung quanh, không có ai khác. Lúc này mới xoay người, nhìn dãy sách thứ nhất: “Đi thôi, coi như hôm nay cô tìm đúng người.”
Hoa Thiếu Kiền dẫn cô đi tới dãy sách thứ nhất, thấp giọng nói: “Cô tùy ý ở đây, lát nữa, tôi đi ra tìm cô.”
Sau đó, anh ta lấy một xâu chìa khóa ra, vào một gian “Mật thất”!
Lăng Vi đi vòng vo bên ngoài, điện thoại reo lên, là Diệp Đình.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Em còn chưa làm xong?” Thái độ bên kia hiển nhiên đã bên bờ bùng nổ!
Lăng Vi vội nói: “Hôm nay thật sự siêu bận… Anh không cần phải để ý tới em, em làm xong sẽ tự về.”
Diệp Đình lạnh giọng hừ một tiếng: “Em biết “Nhà mới” ở đâu?”
Lăng Vi vỗ trán, máy bay vừa hạ cánh, cô liền chạy thẳng tới Laroe, cô căn bản không biết ở đâu.
Ngay cả hành lý của cô bị kéo đi đâu, cô cũng không biết.
Diệp Đình không kiên nhẫn: “Mau chạy ra đây! Anh ở trước cửa công ty em!”
“Bây giờ em không ra được, em đang tìm tài liệu trong thư viện… Anh về trước đi, em làm xong tự đón xe về khách sạn ở.”
“Sao em không phóng lên trời?” Diệp Đình cúp điện thoại.
Lăng Vi nghiến răng, tại sao em không phóng lên trời? Em còn phải sóng vai với mặt trời đó!
Một lúc sau, Hoa Thiếu Kiền đi ra, anh a đi tới trước dãy sách thứ hai, tìm được Lăng Vi: “Tài liệu cô cần tôi đều chụp trong điện thoại rồi, vì những tài liệu này không được mang ra ngoài…”
Lăng Vi nhướng mày, nhìn chăm chú vào anh ta: “Haiz…. Tổng thanh tra! Anh đây là muốn… tiết lộ bí mật công ty à?”
Hoa Thiếu Kiền tức giận nhìn cô: “Có muốn hay không!”
Cất điện thoại, xoay người rời đi.
Lăng Vi lập tức kéo anh ta lại: “Xem ở đây có tiện không? Có camera theo dõi không? Chứ đến lúc đó lại dính líu anh… bị đuổi xuống chức…. Tôi không thể chịu trách nhiệm được…”
Hoa Thiếu Kiền liếc miệng cười nhạt, kiêu ngạo ưỡn lưng: “Góc kia không có camera, cô qua bên kia bên trước đi.”
Lăng Vi đưa dấu tay “Ok”.
Nhìn cô bóng lưng hưng phấn sắp nhảy cỡn lên của cô, tâm tình Hoa Thiếu Kiền phức tạp lạ thường!
Dây của anh ta buộc sai rồi, vậy mà nhận được tin nhắn của cô, liền ném xuống tất cả công việc, không đòi lợi ích gì đi tới thư viện.
Rõ ràng cô đã có chồng!
Hoa Thiếu Kiền thật muốn tát mình!
Tới thì tới, còn hèn hạ đi trộm tài liệu cho người ta…
Hoa Thiếu Kiền giơ tay lên, xoa xoa huyệt Thái dương phát đau.
Đúng là gặp quỷ! Đều do bức tranh “Mustang” kia của cô! Anh ta cực kỳ nhớ rõ tình cảnh lúc ấy…
Mấy trăm bức tranh, anh ta lại bắt đầu nhìn một bức… chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt!
Đột nhiên ——
Một hình dáng chói mắt tàn bạo, ngang ngược xông vào trong tầm mắt anh ta! Tim anh ta đập rộn lên! Mặt đỏ lên, ánh mắt nóng lên, ngón tay phát run! Mặc dù rất nhiều người đều thích bức tranh này như anh ta, nhưng anh ta dám tin tưởng, tuyệt đối không có một ai có thể hoàn toàn hiểu được điểm thần kỳ của “Mustang”.
Mỗi một nét vẽ!
Tự nhiên đến mức độ cao nhất, khúc khuỷu tuyệt diệu, trừ anh ta, không có ai… không có người nào có thể đọc hiểu nội tâm “nó”!
Anh ta vui mừng, anh ta tìm được… linh hồn bạn lữ thuộc về anh ta!
Anh ta không thể chờ được muốn quen biết người ấy!
Thậm chí, anh ta muốn lập tức cùng người này thề non hẹn biển! Cho dù là đàn ông, anh ta cũng phải nghĩ cách bẻ cong người này!