Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thần không đi bưu điện, mà trực tiếp mang giấy bản thảo về nhà. Anh bật máy tính lên, chuyển thành bản vi tính, dự định lát nữa sẽ gửi cho tạp chí.
Không hề khoa trương chút nào, chữ tay của Mạc Khinh Hàn, thật sự là… xấu muốn chết!
Chép xong 8000 chữ này, khiến mắt anh sắp mù! Nếu cứ thế gửi đi, anh thật sự sợ biên tập ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném bản thảo vào thùng rác.
Chép xong bản thảo, gửi cho biên tập bản thảo của ‘Hoa chi vũ quý’.
Cuốn tạp chí này, còn có chuyên mục truyện tranh do mẹ anh Lăng Vi làm.
Mặc dù anh có thể giúp cô đi cửa sau, nhưng, anh vẫn quyết định tôn trọng cô. Có thể được hay không, còn phải xem bản lĩnh của Mạc Khinh Hàn.
Cho nên, anh thay đổi địa chỉ IP của mình, sử dụng tên của Mạc Khinh Hàn gửi đi.
Giờ anh cũng rất chờ mong, muốn xem bài văn của cô có được dùng hay không.
Làm xong những việc này, anh mở trang web hacker nổi tiếng nhất thế giới, hôm nay có người muốn khiêu chiến với anh, đối thủ là cao thủ cấp cao, hôm nay tuyệt đối là một trận đánh ác liệt!
Nếu như thua, danh hiệu số 1 thế giới của anh sẽ phải chắp tay nhường đi! Có điều… anh cũng không dễ đối phó như vậy!
Hừ —— để mấy tên trẻ trâu này được chiêm ngưỡng sự lợi hại của anh!
Mạc Khinh Hàn về đến nhà, chủ động vo gạo, nấu cơm, xào đồ ăn, mặc dù không được ngon lắm, nhưng ít nhất có thể giảm nhẹ gánh nặng của mẹ và chị.
Làm xong cơm, không hề dám lười biếng, tiếp tục viết chữ kiếm tiền.
Viết tạp chí mặc dù nhiều tiền, nhưng tiền thù lao quá chậm. Viết tiểu thuyết mạng, phải sau một tháng mới được lên khung tiêu thụ, mà bút pháp của cô còn non nớt.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tiếp tục viết báo, trước đó cô đã viết rất nhiều bản thảo, rất nhiều biên tập tòa báo cũng biết đến cô, biết cô sốt ruột, bình thường khoảng 3 ngày là đã trả tiền nhuận bút cho cô.
Đầu óc của cô không ngừng vận hành, vắt hết óc viết mấy ngày liền, để chị gái đi gửi giúp cô. Chị gái vì để kiếm thêm nhiều tiền, mỗi ngày trực ca đêm, thời gian này vừa khéo chị ấy cũng đi ra ngoài.
Lớp mười hai không được nghỉ thứ bảy, sáng sớm, Mạc Khinh Hàn đang định đi học, cha cô đột nhiên bị bệnh nặng.
Thế nhưng, trong nhà bọn họ chỉ còn 12 đồng.
Bình thường cha cô không ở bệnh viện, chỉ đến lúc phải đi lọc máu mới đến bệnh viện.
Cha cô vì tiết kiệm tiền, không chịu làm lọc máu, chị em các cô quỳ trên đấu cầu xin cha đi, cha vẫn không chịu. Bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo… Ông không muốn liên lụy người nhà.
Bệnh nhiễm trùng tiểu đường, chịu đựng cực kỳ đau đớn. Cha cô không chỉ nhịn mấy ngày, mà còn đi hàn điện kiếm tiền.
Hôm nay, cha đột nhiên bị bệnh nặng, nhất định phải lọc máu.
Vấn đề là, người thân, bạn bè nên mượn đã mượn hết rồi. Ngay cả họ hàng thân nhất cũng cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Mạc gia, không có nổi một đồng.
Nói không khoa trương, đập nồi bán sắt cũng không có để bán.
Trước kia cha mẹ cô buôn vật liệu xây dựng, điều kiện rất tốt. Nhưng từ sau khi cha cô bị bệnh, không chú ý làm ăn, lỗ không ít. Lại thêm chữa bệnh cần tiền, giờ trong nhà… Thật sự là nhà chỉ có bốn bức tường, không có gì cả.
Vẻ mặt mẹ Mạc Khinh Hàn sầu thảm, không có tiền lọc máu, đồng nghĩa với… chỉ có thể… chờ chết!
Chỉ nghĩ như vậy, đã cảm giác lòng chua xót… muốn chết!
Cuộc sống chính là bất đắc dĩ như thế…
Mạc Khinh Hàn nhìn thấy mẹ vừa lau nước mắt vừa đi ra ngoài. Không biết bà định đi đâu, Mạc Khinh Hàn bèn đi theo.
Khương Mai chưa đi được mấy bước, liền phát hiện đằng sau có người đi theo.
Quay đầu, hỏi Mạc Khinh Hàn: “Con theo mẹ làm gì?”
Mạc Khinh Hàn không đáp, hỏi lại: “Mẹ đi đâu vậy ạ?”
“…” Khương Mai im lặng hồi lâu, lấy hết dũng khí, nói ra mấy chữ: “Mẹ đi vay tiền…”
Mạc Khinh Hàn gật đầu, đi theo bà.
Khương Mai quay đầu mắng cô: “Con đi học đi!”
“Con không đi!” Mạc Khinh Hàn vẫn đi theo bà.
Rất nhanh, hai mẹ con đi vào một tiểu khu sang trọng. Mạc Khinh Hàn thấy mẹ cứng ngắc giơ tay, kiên trì ấn chuông cửa nhà Mạc Ninh Ba.
Mạc Ninh Ba là anh trai của cha. Mạc Ninh Ba làm ăn trong thành phố, buôn đồ gỗ. Điều kiện gia đình không tệ.
Từ sau khi cha bị bệnh, Mạc Ninh Ba đã từng lén cho nhà cô vay 5000 đồng. Nhưng bây giờ bị ép đến đường cùng, bà không thể… sĩ diện được, đến vay tiền.
Ấn chuông cửa ba lần, Mạc Khinh Hàn nghe thấy bên trong có tiếng bước chân. Cô cảm nhận được Khương Mai siết chặt nắm đấm.
Nhưng… người bên trong đi đến cửa, thì không mở cửa.
Mạc Khinh Hàn nhìn chằm chằm mắt mèo, biết người bên trong nhìn thấy bọn họ.
Khương Mai gõ cửa, gọi: “Anh…”
Trong cửa hình như có người nhỏ giọng thì thầm: “Đến vay tiền đấy, đừng có mở!”
“Anh… em chỉ mượn 400 đồng thôi…” Khương Mai kêu.
“Không được mở cửa! Ông dám mở cửa, tôi sẽ ly hôn với ông!” Mạc Khinh Hàn nghe thấy giọng phụ nữ quát, giọng không nhỏ, như cố ý để bọn họ nghe thấy.
Trong lòng Khương Mai đầy khuất nhục.
Bọn họ đứng trước cửa nhà Mạc Ninh Ba một tiếng, nhưng…
Cửa, từ đầu đến cuối không mở.
Mạc Khinh Hàn kéo bà đi, bà nhất quyết không đi.
Khương Mai cứ đứng như vậy, đứng cho đến giữa trưa. Mạc Ninh Ba phải đến công ty, không thể không mở cửa.
Tiếng chốt cửa vang lên, đánh thức hồn vía Khương Mai.
Cửa được mở ra, một người phụ nữ hung thần ác sát dữ tợn hỏi: “Làm gì? Chặn trước cửa nhà tôi làm gì? Làm thần giữ cửa hả! Chúng tôi không mời nổi cô đâu!”
“Chị dâu…” Khương Mai quỳ bịch xuống đất: “Chị dâu… em chỉ vay 400 đồng thôi.”
Không có tiền, không được lọc máu, loại đau đớn đó sẽ khiến người ta không muốn sống. Cho nên, tôn nghiêm đặt trước sinh mạng không đáng một đồng.
“Khương Mai —– cô lại làm trò gì vậy? Bản thân mất mặt chưa đủ, còn kéo cả con cái đến mất mặt cùng à? Người nhà cô bị bệnh, dựa vào đâu chúng tôi phải cho tiền chữa? Nhà tôi không phải ngân hàng, nhà cô lại là hang không đáy, lấp bao nhiêu cho đủ?”
Âm thanh bén nhọn vang lên, khiến cả người Khương Mai run rẩy. Bà quỳ rạp trên đất, cúi đầu rơi lệ: “Chị dâu, em chỉ vay 400 đồng thôi.”
“Phi — bốn trăm! Hôm nay bốn trăm, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Nửa đời sau, cô định ngày nào cũng đến vay 400 à?”
“Bộp —–“ Người phụ nữ ném 400 đồng lên đầu Khương Mai.
“Cầm đi hóa vàng mã cho chồng cô đi!”
“Rầm ——-“ Cửa sắt bị đóng lại.
“Bà đúng là con mụ điên! Những gì bà nói giống tiếng người không? Đó là em trai tôi! Tiền tôi kiếm được, tôi nguyện ý tiêu cho nó! Bà mở cửa cho tôi ———“
“Mạc Ninh Ba! Ông nói không biết ngượng à? Đây là tiền ông kiếm được à? Nếu không có nhà mẹ tôi, ông chỉ là cái rắm!” Tiếp theo… trong nhà vang lên tiếng bát đĩa loảng xoảng.
“…” Khương Mai thấp giọng nức nở, tay bà run run nhặt tiền. Mạc Khinh Hàn chợt bắt lấy tay bà, cô nhìn thẳng vào mắt bà, khẽ lắc đầu: “Mẹ.” Cô nói: “Lấy tiền này… là để hóa vàng mã cho cha sao?”
Khương Mai trừng cô.
Mạc Khinh Hàn kiên định nói: “Đây là tiền người phụ nữ kia cho chúng ta để hóa vàng mã cho cha! Chúng ta không cần! Dùng tôn nghiêm đổi lấy tiền, cha cũng không cần! Nếu để cha biết, chắc chắn cha sẽ không chút do dự cầm máy khoan điện khoan chết bản thân.”