Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giang quân bị cô chọc cười, anh đưa tay ôm lấy mèo sờ nói: “Chủ nhân của nó là em, em là Ninh Hạ, vậy gọi nó là Hạ Thiên.
Con mèo nhỏ liếm liếm lòng bàn tay của Giang Quân.
“…” Giang Quân chỉ cảm thấy lòng bàn tay chợt tê dại.
Nháy mặt mặt của Ninh Hạ đỏ bừng, con mèo nhỏ nằm trong ngực anh lăn lộn, giống như cô đang nằm trong ngực anh lăn lộn vậy
Hiển nhiên con mèo nhỏ thích cái tên “Hạ Thiên” này.
Ninh Hạ ngượng ngùng đến gương mặt đỏ bừng, cô ôm mèo về, cúi đầu, kéo tóc lên trước che kín gò má nóng bỏng. cộ nói: “Không được gọi nó là Hạ Thiên, phải gọi nó là Thái Tử.”
Giang Quân cười nói: “Nhưng mà, nó là mèo cái. Hơn nữa, em phải tôn trọng lựa chọn của chính nó.”
Nói xong, Giang Quân vẫy vẫy tay với con mèo nhỏ: “Hạ Thiên, lại đây.”
Con mèo nhỏ kêu “meo meo” muốn nhào vào trong ngực Giang Quân, bởi vì lúc nãy Giang Quân cầm thức ăn cho mèo đút nó, trên tay anh có mùi của thức ăn cho mèo…
Giang Quân biết con mèo nhỏ muốn tới liếm tay anh, cho nên anh chắc chắn con mèo nhỏ kia sẽ nhào tới.
Ninh Hạ không biết, Ninh Hạ thấy con mèo nhỏ nhào về phía Giang Quân giận đến nghiến răng: “Thái Tử! Không được đi!”
Nhưng mà con mèo nhỏ không thèm để ý tới cô, liều mạng nhào về phía Giang Quân, Ninh Hạ trừng mắt, không thể nào tưởng tượng được nói: “Mèo mà cũng háo, sắc sao? Thấy anh đẹp trai liền muốn nhào lên nha?”
Cô giận đến bĩu môi, giơ tay chỉ lên đầu nó: “Em cái tên không tim không phổi này! Chị cho em ăn nhiều ngày như vậy! Thấy sắc quên bạn!”
Cô buông lỏng tay, con mèo nhỏ liền lập tức nhảy qua, nhào về phía ngực của Giang Quân, kêu meo meo liếm lòng bàn tay của anh.
Giang Quân được như ý, cong môi cười. Cả người con mèo nhỏ mềm nhũn, ôm rất thoải mái.
Ninh Hạ “hừ” nói: “Trễ quá rồi, em phải về nhà.” Giang Quân thấy cô đứng lên, đột nhiên trong lòng trống rỗng, hơi không nỡ để cô đi.
Cô ở trong phòng này, khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười nói, khắp nơi đều là mùi thơm ngọt ngào. Cô vừa rời đi….. chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Nhưng mà, anh cũng không có lý do giữ cô lại, dù sao cũng đã quá trễ.
Ninh Hạ chạy tới cửa thay giày, cũng sắp mười giờ rưỡi, anh cô còn chưa tan làm, không phải mỗi ngày cô đều tới, vậy nên cho dù có anh trai cô ở nhà, cũng không biết có phải cô đã tới hay không.
Ninh Hạ đi tới cửa, đột nhiên tìm chìa khóa khắp nơi.
Cô vỗ trán: “Quên lấy chìa khóa theo rồi!” Cô mở cửa, chạy về nhà gõ cửa, anh cô thật sự chưa tan làm.
Ninh Hạ gọi điện cho anh trai mình, Ninh Viễn nói: “Hôm nay phải làm thêm đến hai giờ, anh sắp mệt chết rồi…. Em đang ở trường học sao? Nghỉ ngơi sớm, ngày mai cũng không cần tới nấu cơm cho anh, gần đây anh rất bận.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Ninh Viễn đã cúp điện thoại.
“…” Ninh Hạ nhìn đồng hồ. 10 giờ 25 phút, trở về trường học cũng không kịp, trường học 10 giờ rưỡi đã đóng cửa!
Giang Quân giả vờ không biết gì cả, mở ti vi lên, tùy tiện chỉnh kênh, vừa lúc trong ti vi đang phát một ca khúc “Ở lại, ở lại…. cho dù không yêu, anh vẫn sẽ thực hiện ước muốn mà em luôn mong chờ.
Ở lại, ở lại, ở lại trong lòng anh, đừng hòng ước mơ anh sẽ thả em rời đi….”
Ninh Hạ nghiêng đầu, nhìn anh. Giang Quân hỏi cô: “Sao vậy?”
Ninh Hạ chu môi: “Em không mang chìa khóa theo. Hơn nửa đêm anh trai em mới trở về, trường học cũng đã khóa cửa…”
“À….” Giang Quân thật không nhịn được muốn cười ra tiếng.