Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình muốn diễu võ dương oai hả? Định làm cho bà tức đến chết hả?
Không dễ dàng như vậy đâu?!
Irene tức giận đến nỗi đầu óc quay cuồng, quản gia chợt bước nhanh chạy vào: “Phu nhân —— không xong rồi! Jack, Benn… la hét muốn phân chia tài sản đâu!”
Quản gia lau mồ hôi, nhắm mắt, nói: “Còn cả… đông đảo các con … của tiên sinh Paul nữa…”
Irene bị câu “Đông đảo các con” này làm cho tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là tắc thở.
ĐM! Paul… thật sự là có rất nhiều con trai!!
Irene đứng ở trên cầu thang, nhìn quanh phòng khách dưới tầng một một vòng, bóng tối bao trùm… cái con ngựa giống Paull này! Cái lão súc sinh này!
Diệp Đình, Vinh Phỉ, Hàn Yến, Kaya giơ ly rượu chúc mừng —— phi vụ đánh lén thành công!
Truyền thông trong nước đồng loạt đưa tin: “ Tài đoàn quốc tế—— chủ tịch Paul của tập đoàn quốc tế MJ bệnh nặng qua đời, nhưng sau lưng, ẩn hàm tính chất mưu sát. Người vợ hiện tại của Paul —— Irene, đã bị cảnh sát đưa đi.
Kỷ Nhu đang làm thí nghiệm, đột nhiên thấy Bách Lý Phong vọt vào “Chị Nhu! Paul chết rồi! Không còn ai giám sát chúng ta nữa! Vừa rồi em nghe thấy bọn lính canh bên ngoài cãi nhau, bọn họ nói Paul chết rồi, kẻ cầm đầu của bọn họ nói, sau này sẽ không có ai trả tiền công cho bọn họ, vì vậy, tất cả bọn họ đều chạy —— “
Tay của Kỷ Nhu run lên… bà và Bách Lý Phong đã bị Paul giam cầm trá hình ở đây hơn hai mươi năm!
Ngoài phòng thí nghiệm này ra, bọn họ đều không được đi đâu. Phòng thí nghiệm này được xây ở trong một vùng rừng núi hoang vu, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Paul không biết xấu hổ chiếm dụng thành quả thí nghiệm của bọn họ, nhốt bọn họ ở đâu đã hơn hai mươi năm!
Kỷ Nhu đặt ống nghiệm trong tay xuống, chạy “Bịch bịch bịch” ra bên ngoài phòng thí nghiệm, quả nhiên… mười mấy tên lính canh gác bên ngoài đã chạy đi đâu hết.
“Tiểu Phong, mau đập ổ khóa này ra!” Kỷ Nhu và Bách Lý Phong tìm đồ khắp nơi, nhưng trong phòng thí nghiệm không có bất kỳ công cụ gì có thể sử dụng.
Kỷ Nhu chợt vỗ trán: “Có biện pháp! Chờ chị —— “
Bà chạy về phòng thí nghiệm, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chế ra một dung dịch hóa chất.
Bà chạy đến bên ổ khóa, đổ dung dịch đó vào ổ khóa, sau đó đun nóng lên, rồi ổ khóa kia từ từ hóa thành nước…
Hai người bọn họ dùng sức đạp cửa: “Ầm”, cửa sắt bị đá văng ra, hai người đỡ nhau, đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Bách Lý Phong giơ tay lên ngăn chở ánh sáng bên ngoài, cây xanh xung quanh mọc um tùm, mặc dù bọn họ đã sinh sống ở chỗ này hai mươi năm, nhưng bọn họ còn chưa bao giờ đi ra khỏi cửa phòng thí nghiệm.
“Chị Nhu, chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
Kỷ Nhu nói: “Paul nhốt chúng ta ở chỗ này… ông ta lại sợ chúng ta chạy ra ngoài. Vì vậy, chắc chắn nơi này là nơi hoang vu hẻo lánh, nếu chỉ dựa vào đôi chân của mình, chúng ta chắc chắn sẽ không thể ra khỏi nơi này. Chúng ta phải nghĩ cách, để cho người ta tới cứu chúng ta.”
Kỷ Nhu suy nghĩ, rồi nói: “Hai chúng ta không thể đâm đầu đi mà không có mục đích được… hai người chúng ta lại không biết đường nữa, tám phần sẽ chết ở trong khu rừng này cho coi…”
Nói đến đây, bà lại chợt nói: “Chị có cách rồi, mau đi với chị!”
Bách Lý Phong tuyệt đối là tín nhiệm vô điều kiện với Kỷ Nhu, Kỷ Nhu là thần tượng của bà ấy, Kỷ Nhu nói gì, bà ấy cũng phục tùng vô điều kiện.
Kỷ Nhu kéo Bách Lý Phong trở lại phòng thí nghiệm. Kỷ Nhu nói: “ Bây giờ chúng ta làm khói tín hiệu, người bên ngoài nhìn thấy có khói tín hiệu cầu cứu, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Bà vừa pha chế dung dịch thuốc, vừa nói với Bách Lý Phong: “Em đeo găng tay vào, đi nhặt cành cây khô, hoặc là da lông động vật, hoặc là phân động vật. Chúng ta hong khô, lấy mấy thứ đó đốt lửa. Chị sẽ pha chế dung dịch thuốc tạo ra màu đỏ làm khói mù cầu cứu.”
Bách Lý Phong lớn tiếng khen bà: “Chị Nhu! Chị thật là thông minh —— “
Hai người dùng mấy ngày trời thu thập phân động vật, lại đi lượm cành cây không, nhưng trong khu rằng này khắp nơi đều là gỗ mục, có rất ít cành cây khô.
Hai người nghĩ tất cả các cách, chuẩn bị nhiều cành cây khô, cuối cùng cởi cả áo blouse trắng ra, lại nhặt tất cả những thứ có thể đốt ở trong trong phòng thí nghiệm chất ở ngoài sân.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết, Kỷ Nhu nói: “Đốt đi, những thứ này đủ để đốt trong mấy ngày. Nếu không có người tới cứu chúng ta, chúng ta lại tiếp tục đốt. Năm ngày, hai chúng ta có thể kiên trì được bằng ấy thời gian.”
Kỷ Nhu đi ủng cao su vào, nói: “Chị đi hái trái cây rừng, em ở đâu trông lửa, đừng để lửa bùng quá mạnh, chỉ cần có khói bay lên là được.”
“Được!”
Sang đến ngày thứ năm, mắt thấy lương thực sắp cạn kiệt—— củi sắp cháy hết, khói tín hiệu màu đỏ cũng càng ngày càng mong manh. Thức ăn nước uống đều đã sớm không còn…
Kỷ Nhu chợt chỉ vào cột khói tín hiệu trên đỉnh đầu: “Có người tới cứu chúng ta…”