Lúc này, bầu không khí hiện trưởng bị đẩy về phía ác liệt.
Có người chất vấn ai vẽ bức tranh này. Có người đang tranh chấp, rốt cuộc kỹ thuật của “Đỉnh núi” và “Khinh thường bầu trời” cái nào xuất sắc hơn.
Trong tiếng tranh chấp này, còn có người khàn giọng gây gổ, ví dụ như Nhan Mặc Phi và Hàn Linh Tê…
Còn có người thất vọng như Dung Cẩm nhìn thấu Hứa Tử Huân.
Còn có người châm dầu vào lửa, hy vọng làm lớn chuyện.
Phòng vẽ liền bùng nổ, ầm ĩ vang dội.
Lúc này, Jame đột nhiên cười ha ha.
Jame liếc mắt nhìn Lăng Vi, khoác tay lên vai Lăng Vi: “Thế nào? Còn không mau cảm ơn tôi? Anh em của cô là tôi đây có thể giúp cô làm chuyện lớn đúng không?”
Lăng Vi cho anh ta ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn anh.”
Jame không hài lòng, tay ôm ngực: “Chỉ cảm ơn là đủ rồi sao? Cô sờ trái tim nhỏ bé này của tôi đi, làm người ta tổn thương thế nào?”
Tay anh ta ôm ngực, cực kỳ đau khổ xoa ngực: “Haiz… Vừa rồi khi bọn họ khen ngợi tôi, biểu tình…. Kích động biết bao! Ca ngợi kia… chân thành biết bao! Tại sao sau khi thấy tranh của cô… Lại nhìn tranh của tôi giống như nhìn một đống rác vậy? Bức sói xám của tôi cũng không tệ như vậy chứ?”
Lăng Vi che miệng, buồn cười nhưng cố nén nói: “Nhất định không tệ nha, anh là thầy của tôi mà! Không có anh khai sáng, nào có tác phẩm này của tôi!”
“Bingo!” Jame ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi: “Này! Hay là cô hôn tôi một cái, bày tỏ cảm kích với tôi, thế nào?”
Ánh mắt màu xanh biếc của Jame bắn điện, nháy mắt với Lăng Vi.
Lăng Vi cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt sắc bén như dao bắn tới Jame.
Lăng Vi nhịn cười không lên tiếng, thấy Diệp Đình xách cánh tay Jame lên…
Mà cánh tay đó của Jame là cánh tay vừa khoác lên vai cô.
“Ách…” Jame rút tay về, nói bên tai Lăng Vi: “Chỉ yêu cầu một nụ hôn thuần khiết… Không có ý gì khác. Đồ đệ cũng có thể hôn sư phụ mà!”
Lăng Vi “khụ” một tiếng, nói: “Hai ta là bạn…”
Jame vỗ trán: “Bạn? Ha! Đúng… hai ta là bạn! Cô luôn không nhận sư phụ này! Tôi tan nát cõi lòng…”
Anh ta cắn răng: “Nhìn tôi hao phí đi, nâng cô cao như vậy, lại đạp thấp chính tôi, tôi đây là bị coi thường sao?”
Anh ta giơ tay muốn tát miệng mình.
Lăng Vi biết anh ta đùa, nhịn không được bật cười, thấp giọng nói: “Không phải sắp tới sinh nhật anh sao? Tôi tặng anh một chiếc xe tôi thiết kế.”
“Thật sao?” Jame hưng phấn chà tay.
Một chiếc xe đó nha!
Hai mắt Jame lóe sáng.
Lăng Vi nháy mắt với anh ta: “Có khi nào tôi gạt anh chưa?” Xe cho người già cũng là xe nha…
“Được được được… Hôm sinh nhật tôi nhất định lái xe cô tặng, chở cô gái xinh đẹp chạy quanh phố lớn!”
Lăng Vi mím môi cười, tưởng tượng ra hình ảnh: Jame mặc âu phục chở cô gái xinh đẹp… ngồi trên xe cho người già… đi khắp thành phố… cảnh tượng bão táp…