Lăng Vi đưa Lăng Tiêu trở về viện điều dưỡng, đi đến phòng ngủ của anh ta, Lăng Vi nhìn thấy một tấm hình… là tấm hình vợ con của anh ta. Chị dâu rất đẹp, là một cô gái tóc đen dịu dàng. Trong hình này, chị dâu đang bế bảo bảo vừa mới được ba tháng, ôn nhu hôn lên trán bảo bảo.
Hình ảnh thật đẹp, quá ấm áp, Lăng Tiêu vừa nhìn thấy tấm hình, trạng thái cả người dường như thay đổi. Anh ta đột nhiên trở nên trầm ổn, nội liễm… ánh mắt trở nên thâm tình.
Hốc mắt Lăng Vi chua xót! Không thể nhẫn nhịn được. Cô còn muốn ngồi thêm nữa, nhưng thật sự quá đau khỏ.
Cô đi ra khỏi viện điều dưỡng, muốn đi tìm Diệp Đình. Mới một lát không nhìn thấy, vậy mà cô đã rất nhớ anh ấy…
Ngồi ở trong xe, Lăng Vi suy nghĩ… Chuyện này phải nói với Diệp Đình như thế nào? Cô sẽ không giấu giếm anh ấy.
Nếu hai người đã chọn ở chung với nhau, nên cùng nhau vượt qua khó khăn.
Gặp phải một chút chuyện liền rút lui, vậy mấy chục năm sau này phải ở bên nhau như thế nào chứ?
Hơn nữa, cô hiểu rất rõ tác phong làm việc của Diệp Đình, anh ấy nhất định sẽ không bởi vì chuyện này mà sẽ thay đổi tình yêu với cô.
Nhìn hành động gần đây của anh ấy liền biết… anh ấy đau lòng cô biết bao nhiêu!
Bây giờ Lăng Vi chỉ muốn nhào vào trong ngực anh ta, ôm anh ta, cho anh ta biết không quan tâm đến kết quả như thế nào, cô nhất định sẽ cùng với anh ta kiên cường đối mặt!
Lúc này, ‘Đoạt mệnh liên hoàn call’ của tiểu biên manga – Đào Hoa gọi đến.
Lăng Vi vừa mới ấn nút trả lời liền nghe thấy Đào Hoa ở đầu bên kia điện thoại gào thét…
“Tiểu Tiểu Tiểu Thái Vi Đồng Hài! Bản thảo của cô đâu?” Mỗi lần nghe điện thoại của Đào Hoa, đầu Lăng Vi đều như muốn nổ tung… thanh âm của Đào Hoa thật giống như có ma lực, đột nhiên đánh tan đau khổ buồn bực trong lòng cô!
Tinh thần Lăng Vi chấn động một cái!
“Bản thảo đâu? Cô tự nhiên đứt đoạn như vậy, không sợ phụ lòng độc giả yêu sách của cô sao?” Tính cách của Tiểu Đào Hoa giống như một tràng pháo, vừa nhiệt tình vừa cay nghiệt, thật giống như tùy tiện lúc nào cũng có thể nổ tung.
Trong nháy mắt Lăng Vi bị kéo trở về thực tế.
Đúng… cô còn rất nhiều chuyện phải làm! Không thể mang thai không phải là trời sập. Cô bây giờ không phải đang điều trị sao? Nói không chừng ngày sau sẽ tốt hơn?
“Cô có nghe tôi nói không? Vi Vi, hôm nay sao vậy?”
“A….”
Lăng Vi có chút ngây ngốc: “Lại phải đổi mới sao?”
Đào Hoa lập tức nổi giận: “Chớ có giả bộ với tôi, có thể bị thương đó! Tổ tông ơi… trước tám giờ phải giao bản thảo!”
Thật xin lỗi, tôi quên…”
“Mẹ ơi…” Đào Hoa bị hù dọa: “Vi Vi, cô rốt cuộc sao vậy? Cô có chút không đúng nhau!”
“Không sao không sao, tôi khẳng định sẽ giao.” Trong lòng Lăng Vi đang loạn cào cào.
Đào Hoa cảm giác được có gì đó không đúng: “Có phải cô đang không có tinh thần không? Nếu không trước mười hai giờ tối cô giao cho tôi…”
Lăng Vi cảm động muốn khóc, vội vàng về nhà vẽ bản thảo.
Vẽ đến đầu óc choáng váng, ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen. Cũng không biết Diệp Đình đang làm gì, thật là nhớ anh ta… cũng đã tám giờ tối, anh ta vẫn chưa trở về, cũng không biết ở công ty đã xảy ra chuyện gì? Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng…
Muốn đi tìm anh ta, nhưng còn phải giao manga!
Nhưng là, trong lòng tựa như trường thảo, căn bản không thể thanh tĩnh… làm sao đây? Mới mấy giờ không gặp… nhớ đến cồn cào ruột gan rồi!
***
Đèn đuốc trong phòng làm việc vẫn sáng choang, Diệp Đình xoa xoa trán đang phát đau.
Người khác nghỉ ngơi, nhưng anh ta vẫn ngày ngày trong công ty bận vịu đến cùng. Hôm nay lại bận rộn cả ngày, đầu óc quay cuồng, trán dường như cũng đã cương lên cứng như một hòn đá.
Trợ lý Ngải Lâm gọi điện thoại nội bộ đến: “Ông chủ, thời gian tiểu thư Trình Giai Ny hẹn đã đến.”