Cửa phòng làm việc mở ra. A Lam mở cửa ra kẽ nhỏ, nghe bên trong ngưng nói chuyện, cô ta mới đẩy cửa đi vào: “Giám đốc Lăng… có một vị lão tiên sinh… nói muốn gặp cô gấp. Ông ấy nói… ông ấy muốn gặp Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc nói anh ấy không rãnh… Nhưng ông ấy lại nói có chuyện gấp. Cho nên?”
A Lam dè dặt quan sát sắc mặt Lăng Vi, vừa rồi cô ta nghe Irene nói giọng Tổng giám đốc rất lạnh lùng… Hơn nữa, thái độ cũng không được tốt lắm..
Cho nên, không biết Giám đốc Lăng có đồng ý gặp người này hay không…
Lăng Vi nhướng mày, liền nghĩ tới… người này có thể là ông nội?
Ông ấy tới công ty làm gì?
Cũng không biết ông có chuyện gì gấp, nói với A Lam: “Mời ông lão lên đây đi.”
A Lam lui ra ngoài, Lăng Vi đeo dây chuyền lên cổ.
“Nếu Giám đốc Lăng có khách, vậy chúng tôi liền cáo từ trước, còn chuyện dây chuyền, chúng ta sẽ giành thời gian trò chuyện nữa.”
“Được…” Lăng Vi rất muốn đào sâu đề tài này, nhưng dù sao lần đầu gặp mặt Nhan lão tiên sinh, hôm nay trò chuyện nhiều như vậy, coi như rất đặc biệt rồi.
Lão tiên sinh nói đúng, nếu muốn biết chuyện dây chuyền, sau này có thể giành thời gian tìm hiểu kỹ càng.
“Cảm ơn ông hôm nay nói nhiều chuyện cho cháu như vậy, cháu tiễn ông.” Lăng Vi khách sáo đứng lên, nghĩ tới chuyện chính, lại bổ sung thêm: “Xe cho người già này thật sự vô cùng đáng để phổ biến rộng rãi, còn khẩn cầu ông cân nhắc. Giá cả xe này phù hợp thiết thực, chức năng tốt, cực kỳ bền bỉ. Không gian chúng ta mở rộng chiếc xe này quá nhỏ, quan trọng nhất là muốn mang lại lợi ích cho người lớn tuổi, cũng không hoàn toàn vì lợi ích. Ông là nhà từ thiện, càng hiểu được tấm lòng của chúng tôi hơn.”
“Được được được!” Nhan lão gia tử cười “ha ha”: “Tiểu nha đầu này!”
Aiya… quả thật thú vị, khó trách cháu trai ông thích.
Tính cách cô gái này rất tốt! Lại có tài hoa, năng lực.
Đúng là một nhân tài…
Ba người đi ra phòng làm việc, điện thoại trong phòng làm việc Lăng Vi chợt vang lên.
Nhan lão gia tử nói: “Nha đầu, cháu không cần tiễn ông, cháu đi nghe điện thoại đi. Ông trở về thảo luận với Hội đồng quản trị, nếu số phiếu hơn phân nửa, ông sẽ hợp tác cùng công ty cháu!”
“Được! Cảm ơn ông cho công ty cháu một cơ hội!”
Nhan lão gia tử khoát tay đi ra ngoài.
Hai ông chú Nhan thị từ phòng làm việc của Lăng Vi đi ra ngoài, Nhan Mặc Phi hỏi: “Ông nội, ông cảm thấy xe cho người già này thế nào?”
Lão gia tử cười như không cười nói: “Cháu không có cơ hội cưới người ta về, vẫn là bớt trêu chọc thì tốt hơn.”
Nhan Mặc Phi bất đắc dĩ nói: “Cháu chỉ tán thưởng cô ấy, không phức tạp như ông nghĩ. Cháu hỏi ông xe kia thế nào. Có thể đầu tư hợp tác không?”
“Oh —— xe kia à! Cũng không tệ lắm! Có thể cân nhắc, để Hội đồng quản trị bỏ phiếu.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe trong hành lang có người hô: “Nhan lão quỷ —— bao nhiêu năm không gặp ông!”
Nhan lão gia tử chấn động mạnh!
Bà nội nó! Trên thế giới này chỉ có một người gọi ông như vậy: “Lão quỷ thúi! Ông về nước hồi nào?”
Nhan lão gia tử hô to, bước nhanh tới ——