Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn trêu ghẹo bé nói: “Vợ chính là bảo bối sau này có thể chơi đùa với cháu mỗi ngày, ngày ngày cùng ăn cơm, ngủ chung với cháu.”
Tiểu Đông Ni suy nghĩ rồi trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng.”
“Phốc…” Thằng nhóc này còn có chủ ý này?
“Đừng nói bậy bạ!” Lôi lão gia đi bên cạnh Lôi Tuấn đích vỗ mạnh vào đầu anh ta: “Tiểu Đông Ni và Đô Đô là anh em, sao cháu lại dạy trẻ con vậy?”
Lôi Tuấn bĩu môi: “Nhưng không có quan hệ máu mủ…”
“Im miệng!”
Lôi lão gia lại đập cho Lôi Tuấn một cái.
Tất cả mọi người cười cười nháo nháo đi xuống tầng dưới.
Cả phòng thay quần áo, đã bị mấy tiểu bảo bối làm rối tung.
Tiểu Đông Ni ôm Đô Đô không chịu buông tay, còn nhặt chiếc áo lót màu hồng mà tiểu Đô Đô thích từ dưới đất lên, nhét vào trong tay nhỏ của Đô Đô.
Đô Đô rất vui, bé dán khuôn mặt bụ bẫm vào trên mặt tiểu Đông Ni, moa moa moa, gặm gặm gặm.
Duệ Duệ ở bên cạnh nháo tâm: “Vừa rồi nhân vật chính là mình mà, tại sao lại để em gái bụ bẫm đoạt mất ống kính rồi! Em cứ chờ anh lớn lên, anh sẽ cho em biết tay! Anh cho em cướp ống kính à!”
Tất cả mọi người xuống tầng dưới ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Lăng Vi mang chiếc bánh chín tầng ra, bởi vì nhiều người, vì vậy đã làm chiếc bánh lớn.
Chiếc bánh ngọt này là do Hạ Tiểu Hi làm, cực kỳ ngon!
Đô Đô nhìn thấy bánh ngọt, như nhìn thấy mẹ ruột, bé giãy dụa, lao ra từ trong ngực của tiểu Đông Ni.
Kết quả, bé lập tức làm xe đẩy bánh ngọt lật… oh my god —— cả một chiếc bánh chín tầng đổ ập xuống người Đô Đô!
Trong phòng khách: “Ôi mẹ ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mau mau —— bảo bối đâu?” Đủ mọi giọng nói vang lên.
Lôi Tuấn ở cách đó gần nhất, anh ta thò tay đào được Đô Đô lên.
Đô Đô “Oa oa” khóc lớn, tiểu Đông Ni bị sợ dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Bé thấy Đô Đô khóc, vội vàng xông lên, liếm sạch kem bánh dính trên mặt Đô Đô.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.
Có lẽ hai đứa bé này thật sự có duyên…
Trên mặt Đô Đô hết kem bánh, rốt cuộc bé mới ngừng tiếng khóc. Lăng Vi ôm lấy bé, định đi tắm cho bé.
Tất cả mọi người cũng không ăn bánh nữa, cùng đi theo Lăng Vi.
Lăng Vi suy nghĩ, có nhiều người thế này… phòng tắm nhỏ chắc chắn sẽ không chứa được, cô lại bế Đô Đô ra hồ bơi lớn.
Nước trong hồ bơi này là nước suối được dẫn vào trong nhà. Không có thiết kế lãng mạn như của tiểu Bạch, nhưng diện tích rất lớn.
Lăng Vi bế tiểu Đô Đô vào hồ nhỏ, rửa sạch sẽ cho bé, lại ôm bé vào hồ lớn. Cho bé lên phao bơi, con nhóc này lại cười toe toét.
Duệ Duệ cũng “Gào khóc “ muốn xuống nước. Diệp Khanh cũng cho Duệ Duệ xuống phao bơi.
Duệ Duệ giống như con vịt thấy nước, cười toe toét ở trong phao bơi.
Tiểu Đông Ni cũng thích nước, cũng nhảy vào theo.
Ba đứa bé chơi rất vui vẻ.
Tiểu Mỹ Nhân nhà Lôi Đình mới hơn bốn tháng, tất cả mọi người đều khuyến khích cô ấy cho con xuống nước cùng.
Lôi Đình hơi miễn cưỡng, nhưng Hoa Thiểu Kiền lại không sợ, anh ta cầm một chiếc phao bơi hình con vịt, đặt tiểu Mỹ Nhân vào, thắt đai an toàn, bảo đảm bé không bị rơi vào trong nước, anh ta mới buông lỏng tay.
Lôi Tuấn đã thay quần áo, nhảy vào trong nước. Dưới hồ nước không có người lớn, chắc chắn không được. Anh ta xuống nước chơi cùng ba đứa bé.
Duệ Duệ thấy tiểu Mỹ Nhân xuống nước, bơi “Vèo vèo vèo” đi qua, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của tiểu Mỹ Nhân đích, rồi gặm gặm gặm.
“Ùm…” Hai tiểu Bảo bảo cùng rơi vào trong nước.
Lôi Tuấn vội vàng lội qua đó, vớt Duệ Duệ và tiểu Mỹ Nhân lên, anh tar a tay không biết nặng nhẹ, giống như mò sùi cảo. Vớt hai bé lên xong… Lại đặt hai bé vào phao bơi.
Lôi Tuấn dùng sức nhéo má của Duệ Duệ, dạy dỗ bé nói: “Cháu không được làm bậy! Tiểu Mỹ Nhân là em gái cháu! Hai cháu có quan hệ máu mủ, là họ hàng với nhau! Biết không? Sau này nhìn con gái, cháu phải ra bên ngoài nhìn, trên thế giới này có rất nhiều con gái, cháu không thể chỉ nhìn chằm chằm vào em gái mình được, biết không?”
Nói xong, tất cả mọi người thấy Duệ Duệ chớp chớp mắt.
Sau đó, thấy bé bơi vào phía góc tường.
Tất cả mọi người cùng ngớ người ra, không biết bé muốn làm gì? Sau đó…
Mọi người thấy Duệ Duệ bò lên bờ, bé bò đến góc tường, bắt đầu hôn lên hình người đẹp trên vách tường!
Trên vách tường đó được lát bằng gạch sứ, những viên gạch sứ đó được lát theo hình giống bức tranh thiếu nữ.
Tất cả mọi người đều cười phá lên: “Thật là có tiền đồ!” Lôi Tuấn cười như điên: “Nếu cha cháu mà giỏi được bằng cháu, chắc chắn không cần phải đến hơn 200 chương mới theo đuổi được mẹ cháu!”