Toàn thân Lôi Đình như muốn bùng cháy lên!
Giống như lên cơn sốt vậy, cô gật đầu với vẻ mặt phức tạp, “Có lẽ là vậy.” Cô sắp biết được thân thế của mình? Lôi Đình cảm thấy cả người khó chịu, giống như đang lên cơn sốt…
Hoa Thiểu Kiền vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, “Vậy là chuyện tốt…” Anh ta đưa tay ôm lấy cô, cúi người hôn lên môi cô, “Ngày mai anh sẽ đi cùng với em.”
Lôi Đình cắn môi, nhìn anh ta: “Anh có thời gian rảnh không?”
Hoa Thiểu Kiền nói: “Phải có thời gian chứ, đi cùng vợ, sao không có thời gian được? Nếu chị dâu em không cho anh nghỉ, anh sẽ không làm cho cô ấy nữa!”
“Ha ha…” Lôi Đình cười ra tiếng, người đàn ông này chưa bao giờ biết đùa, nhưng vì chọc cười cô, anh ta thật sự đã… thay đổi rất nhiều.
Lôi Đình nói: “Chồng, em lại đói rồi, phải làm thế nào bây giờ… bữa chiều nay em đã ăn rất nhiều, nhưng bây giờ lại đói bụng đến nỗi ngứa ngáy ruột gan!”
Hoa Thiểu Kiền vuốt ve bụng của cô nói, “Thằng nhóc này… cướp dinh dưỡng nhanh thế… ăn khỏe thế này, chắc không dễ nuôi đâu… Sau này cứ để nó gả cho con nhà Diệp Đình, chuyên đi đến nhà bọn họ ăn chùa uống chùa…”
“Ha ha ha…” Lôi Đình cười đau ca bụng, “Mau đỡ em ngồi xuống…”
Hoa Thiểu Kiền trực tiếp đưa cô xuống tầng, đi vào phòng bếp. Anh ta tự mình xuống bếp, nấu cháo bát bảo cho cô. Anh ta cố tình kéo dài thời gian nấu, bởi vì, Lôi Đình vừa mới ăn cơm tối xong không bao lâu, bây giờ lại ăn tiếp, sợ cô không tiêu hóa được.
Nấu cháo xong đã sắp tám rưỡi, vừa vặn ăn tối. Cơm nước xong, chờ thêm nửa giờ để thức ăn tiêu hóa, sau đó đi tắm, rồi chín rưỡi đi ngủ là vừa vặn.
Hoa Thiểu Kiền múc cháo cho cô, Lôi Đình ngồi ở bên cạnh bàn ăn như đại gia, Hoa Thiểu Kiền thổi cháo nguội, rồi đút cho cô ăn từng miếng từng miếng một.
Lôi Đình ăn xong cháo, dạ dày không còn cồn cào nữa. Chờ cho cháo tiêu hóa, sau đó cô đi tắm rồi đi ngủ.
Hoa Thiểu Kiền thấy cô đã ngủ, anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Hai người thảo luận với nhau nửa giờ, Hoa Thiểu Kiền nắm rõ mọi chuyện, rồi mới trở về phòng ôm Lôi Đình ngủ.
Anh ta dịu dàng ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên gò má của cô. Vốn còn chưa làm xong việc, nhưng anh ta lại nghĩ, thứ tiểu Đình cần nhất bây giờ là sự quan tâm, anh ta không để cô ngủ một mình được… Công việc cứ để lại cho bọn tiểu Cầm làm đi. Anh ta cũng không thể ôm đồm tất cả mọi chuyện cũng trong tay, không buông tay cho cấp dưới đi làm được, nếu làm vậy, bọn tiểu Cầm sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành được.
Diệp Đình cúp điện thoại, trở lại phòng ăn ăn cơm.
Bữa cơm này của Lôi gia kéo dài hơi hai tiếng đồng hồ… Ăn từ bảy giờ đến chín rưỡi, còn chưa ăn xong. Chủ yếu là Lôi lão gia muốn uống rượu…
Lôi Thiếu Tu và Diệp Đình, Tần Sinh phải ngồi tiếp ông.
Lôi lão gia nhớ lại những chuyện đắng cay ngọt bùi của mình, bắt đầu kể từ hồi ông còn trẻ ôm túi thuốc nổ… cho đến chuyện Lôi thiếu Dục và Lôi Thiếu Triệt mất cùng năm.
Lăng Vi suy nghĩ, thời gian bọn họ qua đời… cũng trùng hợp như vậy…
Lôi lão gia tràn đầy bi thương nói, “Đả kích quá lớn! Hai đứa con trai…” Ông giơ hai ngón tay lên, “Hai đứa con trai… một trước một sau… làm ông già này phải… người đầu bạc tiễn người đầu xanh…”