Anh ta bất đắc dĩ bĩu môi: “Phương án dự phòng cũng giao lên rồi nhưng mà… đám người cổ đông không bỏ phiếu thông qua.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể tùy tiện chọn một bản để sản xuất sao?”
Tony lắc đầu: “Cậu không hiểu, một bản thiết kế không được bỏ phiếu thông qua thì dù có sản xuất ra cũng là hàng ế, đến lúc đó công ty càng tổn thất. Vẫn từ từ thôi, nhiều người đóng góp như vậy nói không chừng sẽ chọn được.”
Còn 3h nữa là tới thời hạn.
Lôi Dịch quả thật muốn điên rồi.
Anh ta hận chết Sở Minh Y. Đồ tiện nhân này là kẻ gây họa của anh ta.
“Tích, tích, tích…” Máy tính truyền đến âm thanh có video gửi tới.
Lôi Dịch mở clip, chỉ thấy ở bên kia Hoa Thiếu Kiền nói: “Bản thảo tạm thời không nhát định kịp, nếu chỗ cậu còn chưa chọn xong thì tôi tiến cử một người.”
Lôi Dịch buồn bực hỏi: “Người nào? Hiện tại đều đã lúc nào rồi, anh tiến cử ra người có thể trong 3h vẽ xong bản thiết kế hoàn hảo sao?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn anh ta, ý bảo anh ta bình tĩnh.
Chời Lôi Dịch bình tĩnh, Hoa Thiếu Kiền mới nói: “Tôi nói người này là Lăng Vi.”
“Không cần nhắc cô ta với tôi!”
Hoa Thiếu Kiền cau mày, không nói lời nào, Lôi Dịch quát lên như điên: “Cánh tay cô ta bị thương, dù cô ta có năng lực, có sáng tạo, có thiên tài thì 3h cũng không thể hoàn thành thiết kế.”
“Cậu có thể nghe tôi nói cho hết không?” Hoa Thiếu Kiền cũng nổi giận, anh đứng lên, hai tay chống lên bàn làm việc nhìn chằm chằm Luois trong màn hình.
Lôi Dịch đen mặt không nói gì thêm.
Hai mắt nhìn thẳng Hoa Thiếu Kiền, trên thực tế Hoa Thiếu Kiền đứng lên như vậy nhìn anh ta cũng là biểu hiện không tôn trọng.
Nhưng anh ta nhịn, sắc mặt âm trầm nói: “Anh nói đi.”
Lúc này Hoa Thiếu Kiền mới ngồi xuống ghế nói: “Cậu có nhớ tới trận đấu thiết kế ở Yến Đại hay không?”
Yến Đại… bản thiết kế thi đấu?
“Thông báo tuyển dụng thi đấu?”
Ánh mắt Lôi Dịch sáng lên.
“Anh nói là thiết kế ‘con ngựa hoang’ của Lăng Vi sao?”
“Đúng vậy.” Hoa Thiếu Kiền trịnh trọng gật đầu.
Lôi Dịch vỗ trán: “Không sai! Không sai! Không sai!”
Anh ta nắm chặt con chuột, mở một văn kiện, nhập mật mã, một bản thiết kế nhảy ra.
Đúng là chiếc xe việt dã ‘con ngựa hoang’ của Lăng Vi.
Kinh diễm!
Quá kinh diễm rồi!
Liếc mắt một cái, có thể cảm giác được một cỗ khí phách Vương giả đập vào mặt!
Chiếc việt dã này có ngaoij hình thời thượng, đường cong tuyệt đẹp, vô cùng sống động, cực kì bá đạo.
Phàm là những người yêu xe nhất định sẽ muốn điểu khiển nó một lần.
Lôi Dịch mừng rõ nhưng đột nhiên lo lắng trùng trùng.
“Thiếu Kiền, nhưng mà… Nó là xe việt dã đó..”
Hoa Thiếu Kiền nhìn anh ta, trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc nuối, nếu giao Laroe cho Lôi Dịch… Thật sự rất khó phát triển lớn mạnh hơn rồi.
Anh nhìn chằm chằm Luois, kiên định nói: “Luois, cậu vẫn chưa thấy rõ xu thế hiện tại sao? Việt dã đang quật khởi, người trẻ tuổi thích việt dã ngày càng nhiều. Vượt qua cả sự tưởng tượng của chúng ta. Lôi Dịch, tôi tin tưởng một khi chiếc xe này được tung ra sẽ có lượng tiêu thụ lớn nhất từ trước tới nay của Laroe.”
Trong đầu Lôi Dịch ong ong, như có hàng ngàn dòng điện chạy qua người anh ta.
Trái tim đập loạn nhịp: “Chuyện này.. tôi không có cách nào quyết định, vẫn nên để cổ đông quyết định đi.”
Hoa Thiếu Kiền đã nói ra ý nghĩ của mình liền đóng video clip.
Lăng Vi…
Lăng Vi, Lăng Vi…
Trong đầu Hoa Thiếu Kiền đều là hình bóng của cô, chỉ nhớ kỹ tên cô trong lòng sẽ nóng cháy…
Nhưng nghĩ đến người cô thích là Diệp Đình… trái tim anh sẽ đau, đau không cách nào thở nổi… vì sao cô lại thích Diệp Đình chứ?