Vương Tấn hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Vi cùng Diệp Đình, hận không thể bầm nát họ cho chó ăn!
Lăng Vi tốt bụng chào hỏi với ông: “Sáng sớm ánh mắt đã trừng thật lớn như vậy, tinh thần có vẻ rất tốt nha.”
Vương Tấn giận đến hai mắt đỏ ngầu.
Lăng Vi cười nhạt: “Tức giận không tốt cho cơ thể, vẫn là mau chóng nghĩ đối sách đi…. Hôm qua nhiều người chạy trốn như vậy, chúng tôi còn không trốn. Chúng tôi ủng hộ ông như vậy, ông cũng không thể phụ lòng chúng tôi nha. Nếu mà Vương tổng không có đối sách tốt, chúng ta chỉ có thể chạy theo.”
Vương Tấn cố nén lửa giận trong lòng xuống, đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống.
Từ sau khi Vương Vinh Diệu vào bệnh viện, ông chính là chủ tịch thay mặt.
Các cổ đông trách cứ oán than….
Rối rít hối hận không ó thừa dịp loạn chạy trốn, bây giờ giá cổ phiếu xem như giấy thôi….
Vốn là, nghĩ rằng trong tay còn động cơ, còn tài liệu…. chờ sản xuất xe mới ra, có lẽ còn có thể cứu vãn cục diện, bây giờ lại la ó…
Rắm, cũng không có nữa!
Rắm, còn có thể nghe mùi vị, bây giờ bọn họ ngay cả “mùi rắm” cũng không nghe được nữa!
Các cổ đông phiền lòng! Bọn họ vừa phiền lòng, lời nói càng khó nghe: “Vương Tấn! Ông mau nghĩ cách nha —- công ty đều trống rỗng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vương Tấn nói: “Mọi người đừng có gấp, bây giờ cách duy nhất của chúng ta là sản xuất xe mới! Xe mới vừa đưa ra thị trường,người tiêu thụ sẽ lấy lại lòng tin với chúng ta một lần nữa!”
Lăng Vi lạnh lùng cười: “Kho hàng của chúng ta đều bị cháy hết, động cơ, tài liệu đều mất hết, sản xuất cái rắm? Lấy rắm sản xuất sao?”
Vương Tấn giận đến đập bàn “Quang quang”: “Nghe tôi nói xong, được không?” Trong lòng mắng Lăng Vi một trăm lần, mày còn ở đây giả vờ nữa! Chính mày đốt kho hàng nhà người ta! Cái con tiện nhân này! Còn cố ý nói cái này!
Lăng Vi thốt ra lời này xong, oán khí của các cổ đông càng lớn hơn.
Lăng Vi vô tội nhún vai, buông tay tỏ ý Vương Tấn, bà nói tiếp đi.
Vương Tấn giơ tay lên, đè ép tiếng nghị luận của mọi người lại. Ông nói: “Bây giờ cách duy nhất của chúng ta, chính là bán xưởng cùng đất của Hào Duệ đi. Chờ tiền đặt cọc đến, chúng ta mua tài liệu sản xuất xe mới.
“Gì?” Các cổ đông nóng nảy: “Bán xưởng đi, làm sao còn sản xuất xe mới được.”
Vương Tấn đứng lên, đè tiếng nghị luận của mọi người xuống, ông nói: “Chúng ta có thể mướn xưởng của người khác nha! Các phân xưởng phế liệu trong nước ta vẫn còn rất nhiều! Bây giờ chủ yếu là chúng ta cần tiền! Không có tiền mua tài liệu, chúng ta không sản xuất được gì cả! Các người nguyện ý trơ mắt nhìn công ty bị kéo xuống từng ngày, sau đó…. tuyên bố phá sản sao?”
Các cổ đông không nói lời nào.
Vương Tấn nói: “Bây giờ chúng ta, cùng tới bỏ phiếu!”
Giơ tay lên, để cho bí thư phát phiếu cho mọi người. Lăng Vi nhìn phiếu, cái thứ nhất: Đồng ý bán xưởng, đất mua tài liệu sản xuất xe mới — mời đánh dấu.
Thứ hai: Không đồng ý bán xưởng, đất, chờ đợi công ty tuyên bố phá sản — mời đánh đấu.
Lăng Vi cùng Diệp Đình đều gạch chéo ngay ô thứ nhất.
Vương Tấn để cho bí thư thu hồi phiếu lại. Tất cả cổ đông đều đồng ý câu thứ nhất….