Hiển nhiên Vinh Phỉ cũng đang nghĩ đến chuyện này, anh chợt đưa tay, giữ cằm cô, để cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.
Anh đột nhiên xoay người, ôm ngang cô lên. Anh ôm cô lên phòng ngủ trên tầng, vừa trầm thấp nói bên tai cô: “Anh cũng không muốn có con, anh chỉ muốn có em. Chỉ cầm em ở bên anh là đã tuyệt hơn bất cứ điều gì. Anh nói muốn đứa bé, thật ra chỉ để kiểm nghiệm sự chân tình của em với anh. Có phải anh hơi ngốc không?”
An Kỳ Nhi cười gật đầu: “Quả thực rất ngốc…”
Nửa đêm, Vinh Phỉ mệt muốn chết, nặng nề ngủ thiếp đi. An Kỳ Nhi lén đứng dậy, gọi điện cho Quân Dương, cô quyết định làm phẫu thuật.
Cô muốn… lấy con chíp ra!
Quân Dương bảo cô qua lúc nào cũng được.
Nói chuyện điện thoại xong, lúc An Kỳ Nhi về phòng, Vinh Phỉ nhắm mắt đang ngủ, nhưng, tay của anh đang sờ soạng khắp nơi, không sờ thấy người, bỗng giật mình tỉnh giấc!
An Kỳ Nhi vội chạy tới ôm anh: “Em đi vệ sinh… Nhìn anh kìa! Mới một phút mà!” Cô nhấc đồng hồ đeo tay lên xem: “Còn chưa tới một phút đâu!”
Vinh Phỉ ôm cô, ngủ tiếp. An Kỳ Nhi ghé vào tai anh nói: “Chồng, em muốn đi du lịch, em hẹn Hoa Đào và Chính Hiền cùng đi. Ngày mai, em sẽ đến căn cứ tìm bọn họ, chờ bọn họ rảnh, bọn em sẽ cùng đi ra ngoài.”
Vinh Phỉ nghe thấy cô gọi tiếng “Chồng”… phía sau cô nói cái gì,anh hoàn toàn không nghe lọt, dùng sức áp người lên, lại bắt nạt một lần.
Vinh Phỉ đưa An Kỳ Nhi đến căn cứ, lập tức bị cô đuổi đi.
Gần đây Vinh Phỉ cũng bề bộn nhiều việc. Lần trước giúp Diệp Đình thu thập lão quỷ Paul, công việc làm ăn bị liên lụy không nhỏ, anh phải về cùng Diệp Đình ổn định thế cục.
An Kỳ Nhi và Quân Dương vừa đi vào đại sảnh, vừa bàn bạc chuyện phẫu thuật. Hoa Đào, Chính Hiền đều rất lo lắng cho cô.
Ban đầu Hàn Yến bình phục, muốn về sở nghiên cứu địa chất, Hoa Đào cũng quyết định đi theo anh. Anh đi đâu, cô theo đó.
Nhưng, An Kỳ Nhi nói muốn phẫu thuật, bọn họ bèn dời lịch trình lại hai ngày.
Chính Hiền lo lắng lay cánh tay An Kỳ Nhi: “Chị An Kỳ, sao chị lại muốn phẫu thuật? Rất nguy hiểm!”
Nguy hiểm? Cô biết chứ! An Kỳ Nhi đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt trắng bệch.
Chính Hiền còn tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt, bởi vì loại phẫu thuật này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất mạng, duy trì tình trạng như hiện giờ, tốt xấu gì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng, An Kỳ Nhi lại nói: “Chị phải viết một lá thư.”
Chính Hiền và Hoa Đào ngẩn người, thấy An Kỳ Nhi chạy lạch bạch về đại sảnh.
Mấy người đuổi kịp cô, thấy cô vào một căn phòng làm việc, tìm giấy bút, bắt đầu viết chữ.
Cô viết thư cho Trần Bá Tích, mở đầu, cô muốn viết chữ “cha”, nhưng lại không viết ra được… cô bèn viết hai chữ: chào ông…
Viết xong, lại viết tiế: “Vừa mới biết ông chưa được bao lâu, đã không kịp tận hiếu, bởi vì, tôi đã đưa ra một quyết định điên cuồng…”
Cô viết xong, lại vo giấy lại, ném vào sọt rác.
Cô lại cầm tờ giấy trắng, vẫn viết mấy chữ đó… rồi lại vo viên, viết lại!
Nhưng, viết đi viết lại, vẫn chỉ có mấy chữ đó…
Cô không viết được gì khác! Cứ vậy đi! An Kỳ Nhi lấy một tờ giấy trắng khác viết thư cho Vinh Phỉ.
Cô nghĩ ngợi, viết mấy chữ: “Tứ ca, hãy tìm người tốt hơn.”
Cô nhìn mấy chữ này, đơn giản như thế, lại khiến cô lòng đau như dao cắt!