Từ lúc bà nhìn thấy chiếc vòng cổ màu đỏ bà liền biết bà đã gả cho người đàn ông mang trong mình sứ mệnh trọng đại.
Tuy bà không biết nhiệm vụ cụ thể của người đeo vòng cổ màu đỏ nhưgn mà bà biết sợi dây này nhất định chứa bí mật làm người ta sợ hãi, không giống suy nghĩ bình thường.
Quả nhiên bà đoán đúng.
Vương Dần ôm bà, nói nhỏ bên tai bà: “Rất nhớ em.”
Nước mắt của bà lại mãnh liệt trào ra.
Ông xoa tóc bà hỏi: “Hill vương chân chính là ai, có tổn thương đến em không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không có.” Bà quay đầu chỉ vào phía sau người kia, đoàn người nhìn thấy một chiếc hộp chứa cánh tay và chân bị cắt.
Bạch Chỉ chỉ vào người đàn ông ở trong bình: “Đó là Hill vương cũ, hiện tại chính là người đàn bà này. Cô ta đoạt vị trí của cha mình, cưa đứt hai tay hai chân của ông ta đặt vào bình, còn ném đầy giòi và rắn vào trong. Cô ta cắt đứt dây thanh quản của cha mình vì không muốn nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của ông ta.”
“Ưmmm.” Người đàn ông kia như xác khô, bộ dạng khủng bố làm người ta không dám nhìn thêm một chút.
Người đàn bà kia lạnh lẽo nhìn qua, đám người lập tức dùng tấm vải đen che đi người kia.
Sau đó liếc mọi người lạnh lẽo nói: “Nếu hôm nay đã tới thì nói thẳng cho các người, nếu không phải năm tháng trước các người vây quét cha ta, ta vẫn không thể bắt được lão già kia, đúng là phải cảm ơn các người hỗ trợ.”
Cô ta nhìn thoáng qua bên cạnh sau đó các cửa từ bốn phương tám hướng áp giải mấy người đàn bà.
Mấy người đàn bà bị trói bị người đẩy ra ngoài.
Lăng Vi ngẩng đầu liền thấy hai người bị áp tại lâu hai thì một người chính là… Diệp Khanh!
Từ cánh cửa khác chính là… Kỷ Nhu.
Sau dó Phương Di, Lôi Đình, Lôi Niễu… bọn họ bị ép ra ngoài.
Thế cục lập tức khẩn trương.
Ánh mắt Diệp Đình lạnh lẽo, Lý Thiên Mặt gào lên: “A Đạt, đồ tiện nhân này, cô bắt bọn họ làm gì?”
Người truyền tin của Hll vương trầm thấp nói: “Ai cho phép mày nói chuyện như vậy với Hill vương?” Noí xong ná một phát súng về phía Lý Thiên Mặc.
Diệp Đình đẩy Lý Thiên Mặc ra, đạn sượt qua bả vai anh ta, nguy hiểm làm cho người ta hít thở không thông.
Người đàn bà mang theo mặt nạ Hill vương lạnh giọng nói: “Bắt đám đàn bà này quá dễ dàng, dẫn đám người các ngươi mắc câu mới là khó.”
Cô ta nhẹ nhàng giơ tay lên, người truyền tin nhận lệnh ấn một cái nút.
Trong cung điện có ba người nữ bị áp giải ra… Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích.
Người đàn bà cười lạnh nói: “Bảy kẻ có sợi dây chuyền thì đã chết ba, hiện tại còn bốn, còn một người đằng dưới, bắt lại cho tôi.”
“Rầm rầm” tiếng bước chân truyền đến, đám người cầm súng tiến lên.
Người đàn bà cười cười: “Dẫn đám người kia tới thật khiến chúng ta vất vả một phen. Các người đừng tưởng rằng các người quan trọng thế nào, bắt các người chỉ là một lợi thế trao đổi mà thôi.
Sau đó nói ra âm mưu lần này… muốn viện nghiên cứu khoa học kĩ thuật… có trung tâm nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới càng hữu ích hơn bất cứ tiền tài và quyền lực.
Nháy mắt Lăng Vi tức giận, đám người này quá đê tiện, lợi dùng bọn họ để đổi lấy vô số thành quả của các tiền bối nghiên cứu.
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách! Chúng ta hôm nay cho dù chết tại đây cũng không thể trở thành lợi thế cho chó trao đổi.”