Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Lương sơn từ trong phòng đi ra, biểu tình vô cùng ngưng trọng. Trạng thái cùng với người lúc nãy kêu “Ô ngao” hoàn toàn giống như hai người vậy.
Lăn Vi thấy ông trầm tĩnh lại, lúc này mới đi tới ôm cánh tay ông: “Ông nội, đi thôi.”
Lão gia tử bị cô kéo đi từng bước từng bước về phía trước.
Ông vừa đi về phía trước vừa cảm giác chân bị rút gân…. thật giống như hoàn toàn không còn sức lực vậy, trong lồng ngực cũng giống như đang bị đốt lửa.
Bụng của ông, ruột cũng đang co rút. Trong lòng ngổn ngang tê dại thành một cục.
Lăng Vi cùng Diệp Đình dẫn ông đi tới trước cửa một gian phòng thí nghiệm, ba người bọn họ không có vào phòng thí nghiệm, chỉ ngừng ở ngoài cửa chờ đợi.
Trong chốc lát, cửa phòng thí nghiệm mở ra… Quân Dương, Hàn Yến cùng Đào Hoa từ trong cửa đi ra, bọn họ thấy Diệp Đình, Lăng Vi và lão tiên sinh Diệp đứng ngoài cửa, liền lập tức hiểu là xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi qua bên cạnh nhường một con đường.
Người phụ nữ đeo khẩu trang, mặc áo dài trắng là người đi ra cuối cùng, bà vừa đi, vừa suy nghĩ chuyện gì, mới vừa ra cửa, đột nhiên thấy mấy người đứng ngoài cửa.
Lúc này, bà đưa tay lấy khẩu trang xuống.
Diệp Lương Sơn nhìn bà chằm chằm, chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu — suýt chút nữa đã bất tỉnh.
“Con gái —- a Khanh —” Diệp Lương Sơn lảo đảo đi về phía bà, đưa tay muốn kéo tay bà, nhưng mà, thấy Diệp Khanh sợ hãi lui về sau một bước.
Hai tay lão gia tử vẫn còn giữ nguyên trạng thái giơ ra, cả người cũng cứng lại.
Diệp Khanh nhìn ông chằm chằm, đột nhiên trong đầu dâng lên ngàn vạn suy nghĩ…
Bà đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên, nước mắt rơi xuống như từng hạt trân châu, từng viên từng viên lăn xuống, yếu ớt kêu: “Cha….”
Diệp Lương Sơn chấn động mạnh! Hơn hai mươi năm rồi….
Hơn hai mươi năm rồi! Diệp Lương Sơn nước mắt như mưa, ôm Diêp Khanh vào trong ngực: “Con… cha thật xin lỗi con…. nhiều năm như vậy, không có tìm được tung tích của con, nhiều năm như vậy, không có chăm sóc cho con của con thật tốt…. cha thật xin lỗi con.”
Diệp Khanh lắc đầu, bà không biết nên nói cái gì, nhưng mà, bà không muốn trách cứ cha.
Diệp Lương Sơn ôm bà, run run hỏi: “Nhiều năm như vậy, con đã đi đâu? Sao con không đến tìm a Đình?”
Diệp Khanh bị họi, đột nhiên…. bà ngây dại…. thật giống như đã quên vì sao mình lại đứng ở đây.
Lăng Vi thấy bà lại xảy ra tình huống này, vội vàng nói khẽ với ông nội: “Ông nội, bây giờ tình huống của mẹ có chút phức tạp…. đây cũng là nguyên nhân chúng con không cho ông gặp riêng mẹ.”
Diệp Đình mang Diệp Khanh đi nghỉ ngơi, Lăng vi cẩn thận giải thích cho lão gia tử Diệp.
Sau khi Diệp Lương Sơn nghe xong, tâm tình dâng trào, thật lâu sau không cách nào bình phục…
Lăng vi hỏi ông: “Tấm hình máu mà Bảo La nói đó, ông biết không? Người yêu chân chính của mẹ…. ông biết là ai không?”
Lão gia tử lắc đầu nói: “Cái này… ông thật không biết, ông vẫn cho là a Khanh mang thai đứa bé của Bảo La gì kia. Lúc ấy ông đặc biệt phản đối! Ông biết cái tên ngoại quốc đó không phải người tốt, ông sợ a Khanh chịu không nổi! Nói cái gì cũng không để cho nó đi —- ông không biết ba của Diệp Đình, thật ra thì…. là người khác… các con có đầu mối mới gì không?”
Lăng Vi lắc đầu: “Từ từ đi, bây giờ chủ yếu nhất vẫn là trấn an mẹ, chúng ta phải để cho mẹ mau chóng bình phục. Nếu như bây giờ nói chuyện này với mẹ, có thể sẽ là một tầng đả kích càng sâu hơn nữa.”
“Cũng đúng… con nói rất có lý.”
Hai người cùng đi tới phòng của Diệp Khanh, Diệp Đình đang đút bà ăn cháo.
Diệp Khanh khen anh một câu: “Đứa bé này, tính tình thật là tốt…. nếu dì có đứa con tốt như con vậy, thật là tốt.”