Giang Quân đi tới cạnh cô. Lăng Vi cúi đầu: “Chảy nhiều máu quá… cầm băng gạc đến đây đi.”
“Ừ.” Giang Quân cầm hòm thuốc tới, thuần thục ném băng gạc cho cô.
Lăng Vi cầm lấy, đột nhiên cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Vết dao trên người anh và vết đạn trên người Diệp Đình, vì sao những người cô quen biết đều như vậy.
Đau như bị kim châm vậy.
“’Anh, trước kia anh thường bị thương sao? Có phải thường làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm hay không?” Cô cầm gạc trắng băng lại cho anh.
Trước kia cô và anh thường có thư từ qua lại nhưng không nghe anh nói anh làm nhiệm vụ nguy hiểm.
“’Ừ… không phải hay bị thương, năm vài ba lần gì đó…”
“Năm vài ba lần… đều là vết thương trí mạng hả?”
“…” Giang Quân không nói chuyện, hô hấp đột nhiên ngừng lại.
Cô vòng tay qua eo anh, như đang ôm vậy, trái tim Giang Quân đập thình thịch, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
Lăng Vi cho là anh không muốn nhắc lại nên không hỏi nữa.
Băng bó xong, Giang Quân vào bếp mở tủ bếp lấy lá trà.
Lăng Vi đi dép lê, cầm quần áo đặt trong chậu giặt sạch, lại cầm đồ hôm nay mua sắp xếp cho anh.
Một lúc cô phát hiện…
Đồ anh thiếu đúng là quá nhiều…
Sau này thường xuyên đặt giúp anh một ít đồ sinh hoạt vậy.
Giang Quân thay một chiếc áo sơ mi trắng mới, anh cầm bộ dụng cụ pha trà ra: “Đến uống trà, đừng nhìn nhà anh không có gì, lá trà là hàng siêu phẩm đấy.”
Lăng Vi ngồi xuống ghế nhìn anh pha trà.
Qua hai lần nước, anh rót cho cô ly nhỏ, Lăng Vi cầm ly trà uống thử một ngụm: “Đại hồng bào sao? Thật không tệ…”
Giang Quân cười, có hơi kinh ngạc: “Em có thể phẩm ra là trà gì sao?”
Anh đi vào bếp cầm bình trà ra, đúng là Đại hồng bào.
Anh đi ra đặt hộp trà trước mặt cô: “Em thích trà này không? Thích thì mang về uống, đặt ở chỗ anh cũng phí.”
Lăng Vi cười nói: ‘Không cần, em ít khi uống lắm, trước kia nghỉ hè thường ở quán trà học nghệ, cho nên có chút nghiên cứu về trà. Màu của đại hồng bào hơi tối, em không cần uống, nhìn cũng nhận ra rồi.”
Giang Quân rót ly khác cho cô, sau đó tự mình cầm ly trà uống một ngụm rồi nhìn cô: “Anh có người bạn mở trang trại trà, cậu ấy thích mang trà tới cho anh… trà nổi tiếng ở nhà anh loại nào cũng có, em thích uống loại nào nói anh, chờ thanh minh anh mang về trà mới nhất cho em.”
Lăng Vi vui vẻ cười nói: “Được ạ, anh kiếm cho em một ít trà Long Tỉnh và Vân Lưu Sơn nhé, chú em rất thích.”
“Anh, thường ngày anh ở đây một mình sao?”