Diệp Đình nhìn vẻ mặt này của ông, đột nhiên có chút yên tâm…. người này tuyệt đối không phải người trong hình….. bởi vì biểu tình của người đàn ông này quá lạnh nhạt, quá tĩnh táo, tuyệt đối không phải biểu hiện của một người đàn ông đã trải qua một tình yêu kinh thiên động địa.
Tim Diệp Đình đập vô cùng nhanh, anh nói: “Người phụ nữ trong hình, là mẹ tôi. Mẹ nói mẹ nghi ngờ đứa bé là của người đàn ông này.”
Người đàn ông ngồi đối diện nhướng mày, trong đầu nghĩ: Cậu trực tiếp nói mình là con của người đàn ông trong hình này không được hơn sao…. quá kiểu cách…. giống anh trai của ông vậy!
Ông nhìn hình, đột nhiên trong lòng nảy lên một cỗ bi thương. Ông thở dài thật sâu: “Anh tôi qua đời hơn hai mươi năm… bởi vì xúc phạm quân pháp, bị đuổi quân tịch, niêm phong tất cả tài liệu. 26 năm trước…. người cũng đã mất…”
Diệp Đình nhíu chặt mày, đầu ngón tay không tự chủ được run run…. đột nhiên người đàn ông kia kích động, ông nhìn Diệp Đình nói: “Cậu là con trai của anh tôi?”
Diệp Đình nói: “Không nhất định.”
Thái độ Diệp Đình không tốt lắm, ông muốn đập đầu, ánh mắt vẫn nhìn anh chăm chú.
Diệp Đình không ở lâu thêm, trực tiếp lấy hình liền đi.
Ông mau chóng đứng lên đuổi theo, lại không đuổi kịp, ông tức đến mức dậm chân! “Ai nha —- ngay cả danh theip61 mình cũng không lấy được —” Lúc này, đột nhiên phụ tá của ông nói: “Anh Tu, người lúc nãy là tổng tài của Đỉnh Phong quốc tế, Diệp Đình nha…. gần đây không hiểu vì sao anh ta rất nổi tiếng. Nhất là những cô gái nhỏ kia, thật là mê đến muốn đến trước cửa nhà cậu ta chờ đâu…. Ông lại không biết cậu ta sao? ông không biết cậu ta lại còn đi gặp?”
Lôi Tu nói: “Tôi gặp nó, là bởi vì nó là cháu rễ của vợ tôi…” Ông nói xong, đột nhiên lại nói: “Mau về nhà báo cáo! Nói cho lão gia tử, mau mau — mau nói cho lão gia tử! Anh tôi có đời sau! Đứa nhỏ này rất có thể là của anh trai!”
Trước cửa Đỉnh Phong quốc tế, Lôi lão gia tử chống gậy, biểu tình giống như mãnh hổ vậy, khí thế hung hăng đi vào trong….
Amay bị sợ đến mau chóng báo cáo lên. Diệp Đình không muốn gặp những người này. Anh tìm Lôi Dục, là tìm người thay Diệp Khanh, không muốn mẹ anh đau khổ cả ngày.
Nếu người cũng đã mất, anh cũng không muốn có dính dáng gì đến Lôi gia này. Chủ yếu hơn chính là…. anh nhìn thấy Lôi Tu, trong lòng liền khó chịu. Nếu không phải người mà mẹ muốn gặp, cũng không cần phải chọc mẹ đau lòng, dù sao mẹ muốn gặp người kia, chứ không phải người nhà của người kia.
Lúc này, Lăng Vi đang sắp xếp dụng cụ mới cho đoàn người giám đốc Hán khu. Cô thật tự tại….. Lái một chiếc xe thay đi bộ cho người già Lạp Phong.
Cô vòng tới vòng lui trong Hán khu, các dụng cụ lập tức có thể gắn xong hết, có thể sản xuất xe mới rất nhanh, cô còn hẹn các cổ đông, đổng sự, còn có các nhà thiết kế, kỹ sư sửa chữa trước kia của Long Đằng cùng nhau ăn cơm.
Trước trước sau sau, cô liên lạc được khoảng một trăm người.
Cô tính là, cho dù những người này có nguyện ý trở lại hay không, cô cũng phải thông báo bọn họ, nếu Long Đằng lại quật khởi lần nữa. Cô hy vọng bọn họ cùng cô làm chứng Long Đằng lại huy hoàng lần nữa!
Trong tiệc, Lăng Vi một tay bưng ly rượu, một tay vịn bàn, cô nói với đoàn người: “Cháu đã mua xưởng của Long Đằng mua về rồi, dụng cụ cũng mua xong, động cơ cũng nghiên cứu ra được, bây giờ chỉ kém đưa vào sản xuất.”
Cô nói xong, liền nhìn sang bàn của các vị tiền bối, cô giơ ly rượu lên: “Các vị đang ngồi đều là trưởng bối, bây giờ con cần nhất không phải là không có vốn, cũng không phải kỹ thuật…. con cần là nhân tài.”
Lăng Vi nhìn bọn họ, nói lời từ tận sâu trong thâm tâm: “Bây giờ con vô cùng cần nhân tài…. hôm nay con không có lừa gạt mọi người, mọi người đều là tiền bối theo chân ba mẹ con đánh ra thiên hạ, cho nên, hôm nay con tuyệt đối không có nửa câu nói xạo. Các vị tiền bối, con cần mọi người.”
Rất nhiều người đang ngồi đều bị cô àm chấn động!
Con cần mọi người, chữ chữ thật lòng nha—-