Lão Hắc trầm mặt, tỏ vẻ bọn mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ.
Vinh Phỉ lại nhìn anh chàng phiên dịch một cái, anh chàng tùy tiện phiên dịch cho Vinh Phỉ nghe.
Bởi vì anh chàng phiên dịch này là Lão Hắc mời đến, trước đấy đã nhận đút lót rồi.
Sao mà Vinh Phỉ lại không biết.
Vinh Phỉ cười một tiếng, bảo An Kỳ Nhi thưởng cjo anh ta hai mươi tờ tiền giấy.
An Kỳ Nhi đếm đủ 20 tờ thưởng cho người phiên dịch. Anh chàng kia thèm đến mức con ngươi cũng sắp sửa rơi ra ngoài, không ngừng nuốt nuốt nước bọt!
Anh ta nhận tiền, không ngừng cúi người gật lia lịa với Vinh Phỉ: “Cám ơn thần tài! Cám ơn thần tài gia!”
Lão Hắc trừng mắt với người phiên dịch, anh ta ra dấu OK với gã, ý tứ chính là… bên ngoài thì tôi cầm tiền nghe theo người này, nhưng vẫn luôn theo sự chỉ huy của anh.
Vinh Phỉ ra vẻ như cái gì cũng không biết, rộng rãi cười một tiếng. Anh khoát tay với người phiên dịch kia, thờ ơ nói: “chút tiền cỏn con này chẳng là cái gì cả, cậu cứ làm cho tốt đi, lúc về cho cậu hai cây vàng!”
Vinh Phỉ bày ra dáng vẻ ‘ông đây là người có tiền’.
Anh chàng phiên dịch mắt nổ đom đóm, chỉ hận không thể quỳ xuống liếm đầu ngón chân của Vinh Phỉ.
Diệp Đình và Lăng Vi ở bên cạnh cười nhạt, Lăng Vi nói: “Người phiên dịch này không phải là người của Lão Hắc sao? Nhanh như vậy đã thành người của tứ ca rồi.”
Diệp Đình nói: “Em nhìn thử tứ ca ma xem, cả người đều atrn ra khí thế ‘ta là người có tiền’ khí tức cường đại, ai mà chẳng nịnh bợ? Huống chi suốt cả đoạn đường tứ ca vẫn thưởng cho cậu ta, không thấy đâu dáng vẻ thiếu tiền.”
“Nào, đi ăn cái gì đi.” Lôi Tuấn mở ra ba hộp thịt bữa trưa ra, đoàn người tranh nhau ăn.
Sáu người Lão Hắc chỉ có thể nhìn, đói bụng đến mức nuốt nước bọt ừng ực, nhưng Lão Hắc không lên tiếng, bọn chúng cũng không dám lôi đồ ra ăn.
“Ăn ngon! Ăn ngon! Thật đúng là thơm!” Lăng Vi cầm dĩa, xiên một miếng thịt lớn bỏ vào trong miệng.
“Ưm… thơm thật…” cho đến giờ vẫn chưa từng cảm thấy đồ hộp ăn ngon như vậy!
Bởi vì quá đói lại mệt cho nên lúc này đừng có nói là đồ hộp, cho dù là lá cây, đến lúc đói hoa cả mắt bọn họ cũng có thể nhai như thường.
Đoàn người ăn đến mức thích thú.
Lão Hắc vừa nghiến răng, vừa nuốt nước miếng, đi đường suốt một ngày ai mà chẳng mệt mỏi, ai mà chẳng đói? Nhưng mà tên khốn họ Vinh kia vẫn luôn chĩa súng vào gã, gã không dám lộn xộn.
Các huynh đệ của gã cũng giương mắt dòm, bụng chúng cũng kêu ùng ục.
Lý Thiên Mặc cố ý xiên một miếng lớn đưa cho Vinh Phỉ và skn: “Tứ ca, thịt hộp này mua không tồi đâu, mùi vị này… thật là thơm!”
Lý Thiên Mặc cố ý quơ quơ trước mặt Lão Hắc, mùi thơm kia khiến Lão Hắc vẫn luôn không ngừng nuốt nước bọt.
Đói vãi! Lão Hắc thèm ăn, chỉ hận không thể há miệng nuốt luôn miếng thịt kia.
Lúc này, Vinh Phỉ đã cầm lấy dĩa xiên một miếng thịt, anh xử lý nhanh gọn một miếng, ngay tức khắc Lão Hắc liền thấy sụp đổ luôn rồi!
Gã cảm thấy mình sắp té xỉu đến nơi! Vừa đói vừa tức!
Lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng bước chân dồn dập.
“Ai?” Lôi Tuấn lập tức nhảy bật lên, anh giơ cây đuốc chiếu ra phía ngoài?
Chẳng lẽ kẻ địch muốn vây công sơn động? Hẳn là sẽ không nhanh như vậy chứ?
Lôi Tuấn cầm cây đuốc, đi tra ngoài xem xét một chút, hóa ra là Giang Quân!