Trong xe, A mở vali, từng xấp tiền giấy làm cô ta hoa cả mắt!
“Tất cả đều là thật sao!”
“Mẹ nó —— nhiều tiền như vậy!”
Mắt tên nghiện ma túy xanh biếc, tham lam nuốt nước miếng: “Nhiều tiền như vậy!”
Gan mấy tên nghiện ma túy lập tức ngứa ngáy, hận không thẻ nhét tiền vào trong miệng, gặm hết.
Nhưng bọn họ không dám nuốt riêng tiền này, trong người bọn họ đều có thiết bị nổ, cầm tiền đi cũng không có mạng tiêu xài.
“Kiểm tra xem có thiết bị theo dõi không!”
A nhịn cơn thèm, cầm máy dò xét lên, dò xét quanh vali: “Tích tích ——”
“Khốn kiếp!” Quả nhiên có thiết bị theo dõi —— Diệp Đình đủ nham hiểm! Nhưng anh không nham hiểm bằng lão đại chúng tôi!
Những chiếc xe khác cũng phát hiện thiết bị theo dõi, đập nát, ném ra ngoài cửa sổ.
“Lão đại —— đã nhận được tiền! Thiết bị theo dõi bị tháo bỏ. Người đàn bà kia làm thế nào?”
Thanh âm trong máy truyền tin cười dâm đãng: “Anh tôi chết trong tay anh ta! Lão tử bắt cô ta đền mạng! Đàn bà của Diệp Đình, mùi vị nhất định không tệ, mang về, cho anh em sảng khoái, sau đó bán làm gái, không phải Diệp Đình bản lĩnh lắm sao… Lão tử cho anh ta đội nón xanh mỗi ngày… Ha ha! Diệp Đình, lão tử chơi cùng anh!”
“Ha ha ha ——” Máy truyền tin truyền tới tiếng cười lớn: “Giết anh ta! Giết anh ta!”
Biên giới, A gánh “Lăng Vi” lên một chiếc trực thăng.
Khóe miệng A nở nụ cười âm lãnh: “Đi ——” Ra khỏi biên giới quốc gia, các người muốn tìm lão tử, giống như mò kim đáy biển!
Trực thăng vừa bay lên không trung không lâu, sau lưng chợt truyền tới tiếng báo động: “Đi mau ——”
Đám người A khiếp sợ, nhưng suy nghĩ một lát: “Vợ Diệp Đình còn trong tay chúng ta, bọn họ không dám động tay!”
Quả nhiên, không có đạn bắn tới, chỉ thấy hai chiếc trực thăng đuổi theo sau, nhưng cách quá xa, chỉ chốc lát, trực thăng của A liền cắt đuôi bọn họ, bay vào vùng tam giác.
Chiến đội quốc tế, đồn chỉ huy.
Trong tờ tiền ẩn thiết bị theo dõi, một đường theo A trở lại chỗ ấn náu chính của Sa Khôn.
Thiết bị theo dõi do Diệp Đình thiết kế, cực kỳ nhỏ bé, nhưng có tác dụng, trong năm ngày, nắm trong tay toàn bộ phạm vi của anh ta.
A mang tiền qua tay rất nhiều nơi, rốt cuộc tới ổ Sa Khôn! Sau đó, Sa Khôn mang một số tiền đưa đến kho bạc của anh ta!
Một số tiền khác phân phối các hang ổ nhỏ ——
Trung tâm chỉ huy chiến đội quốc tế.
“Báo cáo Thủ trưởng! 200 triệu đã đến hang ổ của Sa Khôn! Bên tôi đã theo dõi toàn bộ!”
Quan chỉ huy ra lệnh: “Được, hành động ——”
Mấy ngày kế tiếp, chiến đội quốc tế huyết tẩy hang ổ Sa Khôn! Qua mấy ngày chiến đấu đẫm máu, hang ổ bán ma túy cực kỳ lớn của Sa Khôn bị loại trừ hoàn toàn!
Lôi Đình được giải cứu, nhưng lưng cô bị trọng thương! Tình hình vô cùng nguy cấp —— chiến đội quốc tế hộ tống Lôi Đình về nước.
200 triệu đi một vòng, lại trở về trong tay Diệp Đình.
Trong nhà giam, Diệp Đình khoanh hai tay, ánh mắt khinh miệt nhìn Sa Khôn bằng nửa con mắt: “Kế hoạch rất hoàn mỹ nha…”
Mắt Sa Khôn lộ ra sát ý!
Diệp Đình cười nhạt, nhìn anh ta chằm chằm! Anh ta cắn răng, gằn từng chữ, trả lại cho anh ta: “Anh trai anh chết trong tay tôi, anh, cũng vậy!”
“A ——”